Lúc này y mới chú ý thấy phía trước sau lưng mình đầy người với người. Đám người này sắc mặt hiền lành, khí tức ôn hòa, phong độ nhẹ nhàng, xem ra là người hiền hòa lễ độ đọc đủ thứ thi thư.
“Xem phong thái khí chất của họ, chắc là người thấu tình đạt lý.” Hứa Ứng nhìn đám người, bất giác cảm thấy gần gũi.
Địch Võ Tiên nói: “Hứa Ứng tuy nhỏ tuổi nhưng lại biết cảnh giới võ học phía sau, thậm chí Vũ Thiên Tôn sắp đột phá cảnh giới mà hắn cũng biết.”
Vừa nói xong câu này, ánh mắt nôn nóng của mọi người tập trung trên người Hứa Ứng.
Hứa Ứng lập tức cảm thấy áp lực nặng nề, võ đạo tinh thần của những cường giả này đè lên người y, khiến y có cảm giác hít thở không thông!
“Ngươi biết cảnh giới võ học tiếp theo?”
Nguyên Sư Đạo kích động tới mức mắt hổ rưng rưng, giọng run rẩy nói: “Cảnh giới võ đạo không phải là Tiên Thiên tầng một nghìn, tầng một vạn, thậm chí tầng trăm vạn?”
Nữ nhân phong thái hiên ngang kia cũng cực kỳ mong chờ, dò hỏi: “Cảnh giới võ học cao nhất có phải cảnh giới mà Vũ Thiên Tôn sắp đột phá không? Tiên Thiên tầng một trăm vạn?”
Một ông lão hỏi: “Tu luyện tới cảnh giới đó thì phía sau còn đường không?”
Hứa Ứng nhìn bọn họ, chần chừ một chút.
Những người này là cường giả mạnh nhất Thái Sơ thế giới trong trăm ngàn năm qua, mỗi người bọn họ đều là thần thoại của Thái Sơ thế giới, bọn họ không chỉ là vũ lực mạnh nhất thế giới này, còn là trí tuệ tối cao.
Thế giới này cằn cỗi không cách nào tu luyện, nhưng bọn họ lại dùng võ đạo mở ra một con đường khác biệt.
Thế nhưng những chí tôn võ đạo này có thể tiếp nhận chuyện bên trên bọn họ còn có cảnh giới khác, đồng thời những người tu luyện được tới cảnh giới đó nhiều như cá diếc sang sông?
Hứa Ứng khôi phục bình tĩnh nói: “Chư vị, Tiên Thiên tầng một đến Tiên Thiên tầng một nghìn gọi là Thải Khí kỳ. Tiên Thiên tầng một nghìn đến Tiên Thiên tầng một vạn gọi là Khấu Quan kỳ, mở cửa Vĩ Lư Huyền Quan. Tiên Thiên tầng một vạn đến Tiên Thiên tầng mười vạn gọi là Giao Luyện kỳ, luyện thành Võ Đạo Kim Đan. Tiên Thiên tầng mười vạn đến Tiên Thiên tầng trăm vạn gọi là Khấu Quan kỳ thứ hai, mở cửa Giáp Tích Huyền Quan. Qua tầng trăm vạn chính là Trùng Lâu kỳ, tu thành Võ Đạo Nguyên Thần.”
Y nhẹ nhàng giảng giải, thuật lại cả Dao Trì kỳ, Thần Kiều kỳ và Khấu Quan kỳ thứ ba, nói: “Khấu Quan kỳ thứ ba mở được Ngọc Chẩm Thiên Quan, tới bước này chính là phi thăng. Nếu có thể vượt qua Thiên kiếp là sẽ phi thăng thành tiên, trở thành tiên nhân dùng võ nhập đạo!”
Mọi người nghe vậy trợn mắt há hốc mồm, ai nấy hồn bay phách lạc.
Hứa Ứng thấy vậy thầm thở dài một tiếng.
Bọn họ là thiên tài tuyệt thế, tự cho mà mình cực kỳ cao siêu, chăm chỉ theo đuổi chân lý võ đạo, tìm kiếm cảnh giới chung cực của võ đạo.
Nhưng khi bọn họ biết mình dùng hết trí tuệ cả đời cũng chỉ dừng lại ở giai đoạn tu vi cảnh giới bắt đầu cất bước, đả kích này lớn tới nhường nào, có thể tưởng tượng được.
Nguyên Sư Đạo lẩm bẩm: “Thì ra cảnh giới đơn giản như vậy, thì ra cảnh giới có thể không đếm mấy trăm vạn tầng. Mẹ nó, mỗi lần ta nghĩ mình ở cảnh giới nào là lại phải đếm lại một lần. Có khi đột phá quá nhiều quên tịt luôn mình là Tiên Thiên mấy chục vạn tầng.”
Mọi người trong Võ Đạo Bỉ Ngạn đều cực kỳ đồng cảm.
Đặc biệt là những cường giả tu luyện tới Khấu Quan kỳ thứ hai, Tiên Thiên tầng mấy chục vạn, phải đếm từng tầng Tiên Thiên chân khí một.
Cường giả võ đạo Khấu Quan kỳ còn đỡ, tu luyện tới Trùng Lâu kỳ tức là phải đếm mấy trăm vạn tầng. Nếu đột phá Dao Trì kỳ, Thần Kiều kỳ, chỉ e không cường giả võ đạo nào có thể đếm được mình tu luyện tới Tiên Thiên tầng thứ bao nhiêu!
“Hóa ra ta mới tu luyện tới quãng giữa thôi.”
Một giọng nói già nua vang lên chính giữa Võ Đạo Bỉ Ngạn. Hứa Ứng nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy nơi đó có ánh kim lấp lánh.
Một căn lầu mười hai tầng đứng sừng sững giữa thiên địa, hùng vĩ, trang nghiêm, trấn áp tất cả!
“Trùng Lâu kỳ, Thập Nhị Trùng Lâu!”
Hứa Ứng trong lòng hơi động, Vũ Thiên Tôn thể hiện Thập Nhị Trùng lâu, cho thấy hắn đã tu thành Võ Đạo Nguyên Thần!
Đây là thành tự có một không ai!
Chỉ e Vũ Thiên Tôn là cường giả đầu tiên trong lịch sử không đi theo luyện khí, không cần tu na, chỉ dùng võ đạo mà tu luyện tới Trùng Lâu Kỳ, luyện thành Nguyên Thần!
“Vũ Thiên Tôn xuất quan rồi!”
Mọi người vừa mừng vừa sợ, vội vàng đi tới Thập Nhị Trùng Lâu, Địch Võ Tiên nói với Hứa Ứng: “Đi theo ta!”
Hứa Ứng theo chân hắn, đi tới dưới Thập Nhị Trùng Lâu, chỉ thấy một ông lão tóc trắng ngồi ngay ngắn bên dưới Thập Nhị Trùng Lâu, còn xung quanh hắn dần dần hiện lên từng bóng hình ông lão tóc trắng, thi triển đủ loại quyền pháp, kiếm pháp, đao pháp, tiến thối tuần tự!
Đây không phải bản thể của Vũ Thiên Tôn mà là tinh thần của hắn.
Võ đạo tinh thần của hắn cực kỳ ngưng tụ, thậm chí ảnh hưởng tới thực tế, khi hắn suy nghĩ sẽ có đủ loại kỹ xảo võ đạo hiện ra!
Đợi tới khi đám người Hứa Ứng đến gần, bóng người xung quanh Vũ Thiên Tôn dồn dập chui vào cơ thể hắn, biến mất không còn tăm tích.
“Suy nghĩ của hắn đã đạt tới Thái Nhất!”
Hứa Ứng thầm khâm phục: “Hắn không tu luyện Thái Nhất đạo dẫn công, tự mình tìm tòi mà có thể luyện tâm niệm của mình tới bước này, đúng là bất phàm. Cho dù ta có Thái Nhất đạo dẫn công cũng phải tới năm chín tuổi mới đạt tới Thái Nhất.”
Vũ Thiên Tôn mở mắt, hàng mi trắng phất phới, ánh mắt nhìn thẳng vào Hứa Ứng, đôi mắt như nhìn thấu tất cả.
“Ngươi không phải người trong thế giới của chúng ta.”
Hắn nhìn ra điểm khác biệt của Hứa Ứng, nói: “Trong cơ thể ngươi phong ấn lực lượng hùng mạnh, không giống chân khí võ đạo. Thế giới của chúng ta không có loại năng lượng này.’
Hứa Ứng nói: “Vũ Thiên Tôn pháp nhãn vô song, lực lượng trong cơ thể ta ở thế giới khác gọi là nguyên khí, rải rác trong thiên địa nên gọi là thiên địa nguyên khí, nhiễm lực lượng đại đạo thì gọi là thiên địa linh lực. Tu sĩ thu thập nguyên khí và linh lực trong thiên địa, hấp thu vào thân thể; tu sĩ như vậy gọi là luyện khí sĩ.”
Vũ Thiên Tôn lập tức hiểu ra, ánh mắt tiếp tục quan sát y, nói: “Nhưng lực lượng trên người ngươi không chỉ có một loại. Loại lực lượng khác là gì?”
Hứa Ứng nói: “Lực lượng khác là Bỉ Ngạn tiên dược. Tu sĩ hái trộm Bỉ Ngạn tiên dược, dùng tiên dược để được trường sinh, lại mượn lực lượng của tiên dược để bản thân nhận được hoạt tính, lực lượng, thần thức, nguyên khí, tinh luyện hồn phách, thấu hiếu âm dương. Tu sĩ như vậy gọi là na sư.”
Vũ Thiên Tôn và đám người Địch Võ Tiên, Nguyên Sư Đạo nghe đến mê mẩn. Nguyên Sư Đạo dò hỏi: “Thế thì võ đạo của chúng ta là gì? Luyện khí sĩ hay là na sư?”
Hứa Ứng cảm thấy đau đầu, nói: “Võ đạo không hấp thu thiên địa nguyên khí, không lấy trộm tiên dược, dựa vào tinh thần dũng cảm quyết tiến, mở rộng tinh luyện khí huyết thân thể, cuối cùng đạt được thành tựu tương tự như luyện khí sĩ và na sư. Ta cảm thấy nên đặt nó riêng, ngang hàng với luyện khí sĩ và na sư.”
Mọi người lộ vẻ vui mừng.