Hứa Ứng đi tới ngoài cửa miếu, chỉ thấy Hàn Nha vỗ cánh bay lên đầy trời, chẳng bao lâu sau đã biến mất. Có ánh nắng từ vực Thương Ngô chiếu xuống, mang tới một chút ấm áp cho cõi âm.
Lý Tiêu Khách chậm rãi đứng dậy, chân vẫn đang run rẩy, đi tới sau lưng Hứa Ứng, giọng nói khàn khàn: “Người này tâm cao khí ngạo, một đòn không thành sẽ không dây dưa. Nhưng thế lực sau lưng thiên tử âm đình không chỉ có mình hắn, chúng ta đi thôi, tránh kẻo mọi chuyện phức tạp hơn!”
Thương thế của hắn vốn đã rất nặng, đêm hôm nay còn dốc cạn năng lực, khiến tu vi hao tổn nhiều, khó mà kiềm chế thương thế.
Hứa Ứng nghi hoặc: “Ý ngươi nói, tối qua là người xuất thủ?”
Lý Tiêu Khách chần chừ một chút nhưng không nói gì.
Hứa Ứng tiếp tục hỏi: “Thật ra khống chế cõi âm là người chứ không phải quỷ thần? Người nào mà khống chế được cõi âm?”
Lý Tiêu Khách không trả lời câu hỏi của y mà nói: “Thần tiên bất lão, trên thế giới này có rất nhiều bí mật, bản thân ngươi cũng là một bí mật trong đó. Bí mật của ngươi mà còn không ai hiểu, huống chi những bí mật khác?”
Hắn phát động động thiên lớn lớn nhỏ nhỏ sau lưng, những động thiên này đã rách nát tới mức khó tả, giờ phút này không chịu nổi gánh nặng, đột nhiên sáu tòa động ầm ầm tan vỡ, bị phá hủy không còn một mảnh.
Hứa Ứng nhìn những động thiên này, ánh mắt nhấp nháy.
Động thiên của Lý Tiêu Khách là khoét ra từ thân thể na tiên, trực tiếp cấy ghép vào cơ thể mình, chứ không phải tự mình mở ra.
Nếu tự mình mở ra, cho dù động thiên bị người khác đánh nát thì cứ mở một toà khác là được. Nhưng nếu cấy ghép, sau khi vỡ nát là không thể mở lại, vỡ một tòa là thiếu một tòa.
Bóc hết số động đó ra, hắn chỉ là một luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ mà thôi.
Sau lưng Lý Tiêu Khách lại có hai tòa động thiên sụp đổ tan rã, nhưng cho dù thế, hắn vẫn còn hơn một trăm ba mươi tòa động thiên.
Không nói những thứ khác, chỉ riêng pháp lực của những động thiên rách nát này cũng đủ khinh thường quần hùng!
Huống hồ hắn còn là nhân vật tuyệt đỉnh trong luyện khí sĩ!
Hứa Ứng xua tan đi sát ý trong lòng, Lý Tiêu Khách cũng lặng lẽ giải trừ kiếm khí lưu chuyển trên đầu ngón tay, hai người nhìn nhau cười một tiếng, ngầm hiểu ý nhau, cùng nhau khống chế kiếm khí bay về phía vực Thương Ngô.
Vực Thương Ngô cực kỳ khổng lồ, không biết dài bao nhiêu, cũng không biết sâu bao nhiêu, nhìn từ dưới lên lại thấy một cảnh sắc khác.
Có bầu trời xanh thăm thẳm, có một thác nước chảy xuống, nó núi non, có mặt nước, còn có dòng sông chảy siết, dung nham dâng trào.
Lý Tiêu Khách dẫn Hứa Ứng tới một hồ nước, đi về phía thượng du, một lúc lâu sau hai người ra khỏi hồ nước, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên bầu trời có một ngôi sao khổng lồ, che khuất nửa bầu trời, ánh sao có màu đỏ tươi.
Đột nhiên ngôi sao kia chớp một cái, từng vòng khí trong ngôi sao tập trung lại nhìn về phía bọn họ.
Ngôi sao kia là một con mắt.
Hứa Ứng đang kinh ngạc, Lý Tiêu Khách đã kéo hắn nấp xuống dưới nước, lên tiếng trong làn nước: “Không phải chỗ này!”
Hứa Ứng đi theo hắn tới hạ du, hai người bay khỏi vực Thương Ngô, đi vào một ao dung nham. Bọn họ vừa bay ra khỏi ao dung nham đã thấy bốn phía đâu đâu cũng là Thiên hỏa, chẳng khác nào địa ngục trong truyền thuyết.
"Cũng không phải nơi này."
Lý Tiêu Khách lại nhảy vào dung nham, Hứa Ứng cũng vào theo, xuyên qua dung nham trở lại vực Thương Ngô.
Lý Tiêu Khách dẫn y tiếp tục tìm kiếm, mỗi lần bọn họ đi xuyên qua vực Thương Ngô là lại tới địa hình bất đồng, tới những nơi khác biệt.
Hứa Ứng thấy vậy không khỏi nghi hoặc, dò hỏi: “Chẳng lẽ vực Thương Ngô này kết nối tới các thế giới khác nhau?”
Lý Tiêu Khách lắc đầu nói: “Ta cũng không biết vực Thương Ngô thông tới các thế giới khác hay là những địa điểm khác trong Nguyên Thú thế giới. Có rất nhiều vùng đất ta không biết, ta chưa từng đi qua.”
Hắn chần chừ một chút rồi nói: “Dù sao vực Thương Ngô cũng là khe nứt lớn nhất trong thế giới của chúng ta, nếu khe nứt này xé rách cả thế giới khác...”
Hứa Ứng nghe vậy cũng lắc đầu: “Cái này quá khó tin.”
Lý Tiêu Khách gật đầu.
Hai người bơi qua một hồ nước, chỉ thấy ánh mặt trời chiếu xuống khá chói mắt. Hứa Ứng giơ tay che ánh sáng, một lúc lâu sau mới khôi phục thị giác.
Y quan sát bốn phía xung quanh, thở phào một tiếng, chỉ thấy xung quanh có tám ngọn núi bao bọc xung quanh họ, thế núi dốc đứng cheo leo, chính là Cửu Nghi sơn.
Hứa Ứng nhớ lại lúc trên Cửu Nghi sơn, tình cảnh giữa y và Chu Tề Vân, Nguyên Vị Ương, trong lòng không khỏi thổn thức.
Lý Tiêu Khách nói: “Cửu Nghi sơn cách Đạo Châu Cửu Long sơn không quá xa, Bát Diện kiếm của ta đang ở đó. Hay là đi lấy kiếm trước.’
Hứa Ứng trong lòng căng thẳng.
Bát Diện kiếm là y giao cho Tiết Doanh An quản lý, hiển nhiên Tiết Doanh An không phải đối thủ của Lý Tiêu Khách, nếu Lý Tiêu Khách tới Cửu Long sơn, Tiết Doanh An chết chắc!
Đột nhiên Lý Tiêu Khách biến sắc, vội vàng kéo theo Hứa Ứng tung người nhảy vào trong hồ, bơi về phía cõi âm.
Bên tai Hứa Ứng bỗng vang lên tạp âm kỳ dị, cứ nhưng chúng sinh tụng niệm, chẳng qua âm thanh này khá quen thuộc.
“Là con Thiên Long nho nhã hiền lành bên cạnh Thanh Bích cô nương!”
Hứa Ứng mừng thầm, con Thiên Long này bị Lý Tiêu Khách dùng quả chuông đánh nát thân thể, chính Hứa Ứng là người khôi phục thân thể cho nó, còn tiện tay sửa phù văn Thiên đạo sai lầm trên người nó!
Hứa Ứng cảm thấy quen thuộc như vậy chính là vì mấy phù văn Thiên đạo được sửa chữa.
Bây giờ Thiên Long bay tới, có phải là Thanh Bích tiên tử cũng ở cách đó không xa?
“Với tình trạng hiện giờ của Lý Tiêu Khách, gặp phải Thanh Bích, e là còn không đỡ nổi một chiêu!” Ánh mắt Hứa Ứng nhấp nháy.
Hai người bơi từ trong hồ vào vực Thương Ngô, đi vào cõi âm, Lý Tiêu Khách mang theo Hứa Ứng nhanh chóng đi xa.
Một lúc lâu sau, một con Thiên Long vóc dáng dũng mãnh từ trên trời giáng xuống, xuyên qua hồ nước đi vào vực Thương Ngô, nhìn bốn phía nói: “Thanh Bích, khí tức của Lý Tiêu Khách xuất hiện ở gần đây!”
Thanh Bích từ trong hồ nước đi ra, quan tài đen đi theo phía sau, nói: “Lý Tiêu Khách và thiên tử âm đình là cá mè một lứa, chắc chắn hắn tới nương tựa vào thiên tử âm đình. Chúng ta tới đó thử xem!”
Thiên Long chở cô, đang định đi vào âm đình, đột nhiên phù văn Thiên đạo trên người sáng rực lên, nó nghi hoặc nói: “Mau nhìn mau nhìn! Phù văn Thiên đạo trên người ta sáng lên này!”
Thanh Bích trong lòng khẽ động, lập tức tỉnh ngộ: “Phù văn trên người ngươi là Hứa Ứng sửa đổi, nói cách khác Hứa Ứng đang ở gần đây! Thiên Long, ngươi lập tức cảm ứng vị trí của Hứa Ứng!”
Cô vốn đầu óc thông minh, lập tức nói: “Hứa Ứng ở gần đây, Lý Tiêu Khách cũng ở gần đây, nói cách khác Hứa Ứng rơi vào tay Lý Tiêu Khách, nếu không hắn đã không kích hoạt phù văn Thiên đạo trên người ngươi!”
Thiên Long xưng phải, tập trung cảm nhận vị trí của Hứa Ứng, cuối cùng cũng nắm được khí tức của y, cười nói: “Đi theo ta!”
Nó truy đuổi theo hướng Hứa Ứng và Lý Tiêu Khách rời khỏi, đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Hứa Ứng lưu lại phù văn Thiên đạo trên người ta, hắn có thể kích hoạt những phù văn này, để phù văn sáng lên. Thế thì hắn có thể phát động phù văn hay không? Nếu hắn có thể phát động phù văn, thế liệu hắn có thể tế ta lên... Ông đây biến thành pháp bảo mất rồi!”
Thiên Long nổi giận lôi đình, lỗ mũi xì khói: “Khó khăn lắm chủ nhân của ông đây mới chết, được tự do mấy năm, lại bị hắn ám toán!”
Thanh Bích không biết hắn lại lên cơn gì, cũng không buồn để ý.
Lý Tiêu Khách dẫn Hứa Ứng đi tới bên cạnh Nại Hà, có làm thế nào cũng không thoát được Thanh Bích và Thiên Long, trong lòng không khỏi nôn nóng.