Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 385 - Cái Chết Của Tiêu Khách 2

Hứa Ứng khuyên nhủ: “Tiểu Khách lão đệ, tránh cũng không phải là cách, sao không dừng lại như tối hôm qua, nghỉ ngơi dưỡng sức, quyết chiến sinh tử với họ?”

Lý Tiêu Khách hừ một tiếng, chúa tể cõi âm một đòn không thành thì không muốn công kích lần hai, tránh bị mất mặt, nhưng Thanh Bích và Thiên Long chắc chắn sẽ giết chết hắn!

Hiển nhiên Hứa Ứng không có ý tốt.

“Thanh Bích và con rồng ngốc kia luôn bám theo ta, có phải hắn âm thầm giở trò không?”

Lý Tiêu Khách lườm Hứa Ứng một cái, tuy đoán ra có thể là Hứa Ứng giở trò nhưng hắn cũng không có chứng cứ gì.

“Nhưng nếu nghĩ như vậy là ta cùng đường mạt lộ, thế thì coi thường ta quá.”

Lý Tiêu Khách mang theo Hứa Ứng đi dọc Nại Hà tới hạ du, trèo đèo lội suối, tới một dãy núi thanh tú. Lý Tiêu Khách dẫn Hứa Ứng vào trong núi, quành trái quẹo phải, đi tới cạnh một dòng suối nhỏ róc rách.

Hắn đưa tay vạch nhẹ, Hứa Ứng chỉ thấy trên không trung phía trước có ánh sáng lóe lên, cứ như không gian bị cắt rách.

Lý Tiêu Khách kéo vết cắt không gian, mang theo Hứa Ứng đi vào rồi lập tức đóng vết cắt lại.

Hứa Ứng chỉ thấy trước mắt sáng rực, hóa ra nơi này là một địa điểm ẩn hóa, không có Ngũ Nhạc tiên sơn, chỉ có núi non sông ngòi bình thường.

Phía trước núi non sông ngòi là một căn nhà tranh, phía sau nhà tranh treo một vầng mặt trời đỏ.

Có cô gái đi ra khỏi gian nhà, thấy Lý Tiêu Khách bèn mỉm cười, gật nhẹ đầu với hắn: “Ngươi tới rồi à?”

Hứa Ứng nhìn theo, đó là một nữ na tiên, tu luyện na pháp thuần túy, không có dấu vết luyện khí nào.

Lý Tiêu Khách ừ một tiếng, đi về phía trước, không chào hỏi nhiều với nữ na tiên mà nhanh chóng tới bên giếng nước bên nhà tranh, nhìn vào trong giếng.

Ánh mắt Hứa Ứng vẫn nhìn lên người nữ na tiên kia, nữ na tiên mỉm cười với hắn, gật đầu ra hiệu.

“Nơi này là địa điểm ẩn hoá của na tiên, như vậy nữ na tiên này chính là chủ nhân nơi đây.”

Ánh mắt Hứa Ứng nhấp nháy, trong lòng bỗng cảm thấy thương hại, thầm nghĩ: “Lý Tiêu Khách có thể tùy ý tìm tới nơi này, chứng tỏ cô gái này là đệ tử của hắn, đã bị hắn ăn tới mức chỉ còn lại lớp da.”

Cô gái kia lại rất hiền lành, không có lệ khí như những na tiên bị ăn sạch chỉ còn lại da, dịu dàng quan tâm, mời Hứa Ứng ngồi xuống rồi nói: “Ngươi muốn uống trà gì? Để ta pha trà cho ngươi.”

“Cho hắn bát nước sôi để nguội thôi!’

Lý Tiêu Khách không quay đầu lại nói: “Không cần đối xử khách khí với hắn quá, hắn là tù nhân của ta!”

Cô gái kia vẫn vào nhà, đun trà cho Hứa Ứng, một lúc lâu sau mới mang ấm trà chén trà ra, châm trà cho Hứa Ứng rồi cười nói: “Ta thấy hắn đâu phải người xấu.’

Hứa Ứng lườm Lý Tiêu Khách một cái rồi cười nói: “Xưa nay người xấu không viết ta là người xấu lên mặt.”

Cô gái kia cười nói: “Thế ngươi có phải người xấu không?”

Hứa Ứng cười ha hả nói: “Không phải.”

Lý Tiêu Khách hừ một tiếng, đứng dậy khỏi giếng, đi tới ngồi xuống bên cạnh Hứa Ứng.

Hứa Ứng nâng chén trà lên, đi tới cạnh giếng, nhìn vào trong giếng. Chỉ thấy trong giếng chiếu rọi cảnh tượng bên ngoài địa điểm ẩn hóa.

Thiên Long chở Thanh Bích đuổi tới gần đây, tìm kiếm bốn phía xung quanh nhưng không có thành quả gì, cuối cùng bay lên không.

Hứa Ứng uống trà, cảm thấy hơi thất vọng.

Địa điểm ẩn hóa ngăn cách cảm ứng giữa y và phù văn trên người Thiên Long.

Y quay người, thấy Lý Tiêu Khách đang nói gì đó với cô gái dịu dàng kia. Hứa Ứng thầm nghi ngờ, lặng lẽ đi tới sau lưng cô gái, quan sát cẩn thận phần cổ xem có vết đứt mỏng manh hay không.

Y không phát hiện.

Cô gái kia phát hiện ra ánh mắt Hứa Ứng, quay đầu lại nhìn về phía y, nở nụ cười ấm áp, hết sức cuốn hút.

Hứa Ứng mỉm cười đáp lại, nhưng trong lòng lạnh buốt.

Khoảnh khắc cô gái kia quay đầu lại, y thấy một vệt sáng nhỏ xíu kéo dài từ sau đầu cô xuống.

“Cô ấy chết rồi, vì sao không có bất cứ oán khí gì?” Hứa Ứng thầm nhủ.

Lý Tiêu Khách ở lại đây, không nóng lòng rời khỏi, hiếm khi thấy hắn trầm tĩnh như vậy, không còn cảnh giác như trước.

Quan hệ giữa hắn và cô gái kia không giống sư đồ mà giống vợ chồng, hai người thường xuyên dính lấy nhau, trông rất ấm áp.

Lúc rảnh rỗi Lý Tiêu Khách lại thỉnh giáo Hứa Ứng.

Hứa Ứng truyền thụ Thiên Kiếm THập Tam thức cho hắn, Lý Tiêu Khách là thiên tài kiếm đạo, lĩnh ngộ kiếm đạo không khó, cái khó là Thiên đạo ẩn chứa trong Thiên Kiếm Thập Tam thức.

Cường giả Thái Sơ thế giới sáng tạo ra tuyệt học này đã cảm ngộ thiên địa chi tâm, lĩnh ngộ kiếm đạo, có mang lý giải của hắn về Thiên đạo!

Hứa Ứng tinh thông Thiên đạo, tìm hiểu thấu đáo mười ba thức này, tiến thành hoàn thiện, còn mạnh hơn mười ba chiêu kiếm nguyên bản!

Lý Tiêu Khách tốn hơn mười ngày mà vẫn không học xong mười ba chiêu kiếm pháp này, không khỏi nhíu mày, tính tình cũng dần nóng nảy.

Một ngày nọ, cô gái kia thấy hắn luyện kiếm, âm thầm tới tìm Hứa Ứng nói: “Ta thấy ngươi nói năng hành động mấy hôm nay không giống người xấu. Ngươi nên đi sớm đi, ta thả ngươi ra ngoài.”

Hứa Ứng kinh ngạc nhìn cô.

Cô gái kia cười nói: “Tuy tính tình chồng ta không tốt nhưng không phải kẻ ác. Chàng chỉ quá si mê nghiên cứu đạo pháp nên mới bắt cóc ngươi, ngươi đừng trách chàng.”

Cô đi trước dẫn đường nói: “Nơi này là địa điểm ẩn hóa của ta, ta thả ngươi ra ngoài sẽ không kinh động tới chàng.”

Đầu óc Hứa Ứng cực kỳ chấn động, kinh ngạc nói: “Ngươi là thê tử của Lý Tiêu Khách? Ngươi...”

Tiếng ho khan của Lý Tiêu Khách vang lên, Hứa Ứng dừng lại không nói.

Cô gái kia mở một đường đi trong địa điểm ẩn hóa, Hứa Ứng ra ngoài. Cô gái mỉm cười vẫy tay với hắn rồi đóng địa điểm ẩn hóa lại, biến mất không còn tăm hơi.

Hứa Ứng vẫn đang kinh ngạc.

“Chắc Lý Tiêu Khách sẽ không thả ta đi, hắn sẽ đuổi theo. Ta phải mau mau chóng chóng rời khỏi nơi này!”

Hứa Ứng nhanh chóng đi ra ngoài, chẳng bao lâu sau đã tới cạnh Nại Hà.

Lúc này, chỉ thấy trên Nại Hà có một con thuyền từ thượng du chạy tới, trên thuyền là một nam nhân đội nón che, đang cầm cần thả câu.

Hứa Ứng thấy vậy trong lòng nghi hoặc: “Trong Nại Hà cũng có cá ư?”

Y đang muốn tránh Lý Tiêu Khách nên vội vàng rời đi, trong lúc lơ đãng quay đầu nhìn lại đã thấy nam nhân đội nón che đỗ thuyền lại bên bờ rồi leo lên.

Hứa Ứng thầm nghi hoặc, không dừng lại, chạy dọc Nại Hà xuống hạ du, tốc độ cực nhanh.

Không bao lâu sau trên Nại Hà lại có một chiếc thuyền đi tới, trên thuyền vẫn là nam nhân nón che, chẳng tay tay không cầm cần câu mà chắp tay đứng ở mũi thuyền.

Chiếc thuyền nhỏ chạy tới gần chỗ y, nam nhân đội nón che nhẹ nhàng nhấc nón nhìn về phía Hứa Ứng.

Hứa Ứng cũng nhìn thẳng vào hắn, đột nhiên trong lòng giật mình, bỗng có cảm giác quen thuộc, một luồng hàn ý từ đáy lòng tuôn trào, tràn ngập toàn thân.

Y từng thấy đôi mắt đó, gặp khí tức đó, y đã cố gắng ghi nhớ!

Khi y mở bí tàng Ngọc Trì đã thấy đôi mắt này, cảm nhận được khí tức này!

Hứa Ứng dừng bước, thuyền nhỏ xé sóng đi về phía hạ du rồi biến mất.

Thân hình nam nhân đội nón che cũng theo chiếc thuyền biến mất không thể thấy đâu.

Hứa Ứng chần chừ một hồi rồi quay người, trở về theo đường cũ.

Một lúc lâu sau, y trở lại dòng suối cạnh núi, khôi phục bình tĩnh, lấy cánh cửa gỗ cũ nát ra, dựng một bên.

Hứa Ứng đẩy cửa gỗ, đi vào, bên trong cửa gỗ là địa điểm ẩn hóa của cô gái kia.

Cô gái kia thấy y vòng trở lại, sắc mặt kinh ngạc, điềm nhiên mỉm cười với y: “Sao ngươi lại trở về? Chồng ta vẫn đang luyện kiếm, chàng rất chăm chỉ.”

Hứa Ứng nhìn về phía Lý Tiêu Khách, đúng là Lý Tiêu Khách đang luyện kiếm ở đó nhưng sau lưng có một vũng máu.

Sau đầu hắn có thêm một vết cắt tinh tế, ánh sáng le lói rọi qua khe.

Lý Tiêu Khách quay đầu nhìn về phía y, gương mặt nở nụ cười.

Bình Luận (0)
Comment