Nụ cười đó khiến Hứa Ứng không rét mà run.
Nụ cười trên mặt Lý Tiêu Khách bình thản, thoải mái, không có chấp nhất như trước, không có dối trá ẩn bên dưới vẻ tươi cười.
Nhưng càng như vậy, trong lòng Hứa Ứng càng rùng mình.
Bây giờ hắn chỉ còn lại một tấm da người, không còn là Lý Tiêu Khách lúc trước.
Hắn đã chết.
Bị người khác khoét rỗng thân thể.
Máu thịt của hắn, Nguyên Thần của hắn, tiên dược lục bí trong cơ thể hắn, các đại động thiên, tất cả đều bị người ta cắt mất.
Hắn trở thành cái vỏ trống rỗng.
Lý Tiêu Khách giải trừ kiếm khí, lau mồ hôi trên trán, mỉm cười đi về phía Hứa Ứng. Hắn chỉ là một tấm da, không có mồ hôi, nhưng vẫn lau rất kỹ lưỡng.
Hứa Ứng mỉm cười đáp lại.
Cô gái kia thấy bọn họ không lập tức ra tay đánh nhau, cũng thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Ta đi pha trà cho hai người, hai người cứ ngồi trước đã.”
Hứa Ứng cám ơn.
Lý Tiêu Khách giơ tay, mời Hứa Ứng ngồi xuống trước cái bàn đá bên ngoài gian nhà tranh, thưởng thức cảnh tượng mặt trời lặn trong địa điểm ẩn hóa này.
Ẩn cảnh của cô gái này là khung cảnh điền viên, mang đầy vẻ tươi đẹp thanh thản đời thường, cứ như mọi chém chém giết giết ân ân oán oán giang hồ đều rời xa nơi này.
Thời gian như ngưng đọng trong thời khắc này, đẹp đẽ tới mức phi thực tế, đẹp đẽ đến mức khiến người ta rơi lệ.
Lý Tiêu Khách nhìn theo bóng lưng cô gái, buồn bã nói với Hứa Ứng: “Đừng nói cho cô ấy biết.”
Ánh mắt Hứa Ứng nhấp nháy, thử thăm dò: “Đừng nói với cô ấy chuyện gì?”
Lý Tiêu Khách nói: “Đừng nói cho cô ấy biết cô ấy đã chết. Cô ấy không biết mình đã chết, chấp niệm vẫn giữ lại thể xác cô ấy, để cô ấy sống mãi ở nơi này. Rất nhiều năm trước, trong lòng ta, cô ấy cũng luôn sinh sống ở nơi này. Cô ấy là một cô gái không có dã tâm, ta không muốn cô ấy bị thương, cho dù chỉ là chấp niệm của cô ấy.”
Hứa Ứng nhìn theo bóng lưng cô gái.
Cô gái kia chỉ là một túi da, không có thân thể, không có hồn phách, chấp niệm của cô kéo bộ túi da này, khiến cô gái trông như vẫn còn sống.
Trên thực tế, chấp niệm của cô cũng cho là như vậy.
Chỉ cần không ai vạch trần điều này, chấp niệm của cô sẽ sinh sống ở nơi này như người thường, mãi tới ngày năm tháng đưa đẩy, chấp niệm tiêu tan.
“Cô ấy là bến cảng bình yên, ta thường xuyên về đây, nói chuyện với cô ấy, sinh sống cùng cô ấy một thời gian, cứ như trở về lúc trước. Lúc đó, cả ta và cô ấy đều vô âu vô lo.”
Lý Tiêu Khách bình tĩnh một cách hiếm có, cười nói: “Xưa nay ta rất muốn trở lại cuộc sống như vậy, không theo đuổi trường sinh bất tử, không ham mê quyền thế.”
Hắn quay đầu lại nhìn về phía Hứa Ứng, có cảm giác thoải mái ung dung như buông bỏ tất cả: “Lúc trước ta cảm thấy không trường sinh không được, trường sinh biến thành chấp niệm của ta, chấp nhất trong lòng ta. Nhưng khi trở lại bên cạnh cô ấy, ta cảm thấy trường sinh cũng không còn quan trọng.’
Hứa Ứng ngây ngẩn, thời khắc này Lý Tiêu Khách cứ như hoàn toàn không biết mình đã chết, hắn chỉ như một ẩn sĩ thuật lại cuộc sống mà mình hướng tới nhất.
“Ta quan sát nội tâm, phát hiện thứ ta mong muốn nhất thật ra không phải trường sinh bất tử. Ta phát hiện mong muốn lớn nhất của mình thật ra chỉ là ở cạnh cô ấy. Cho dù không thể trường sinh, cho dù chỉ là vài năm ngắn ngủi.”
Lý Tiêu Khách cười nói: “Là vì ngươi truyền thụ Thiên đạo cho ta ư? Ta đột nhiên có cảm giác đại ngộ triệt để.”
Hứa Ứng tin chắc, hắn hoàn toàn không biết mình đã chết.
Khiến Hứa Ứng bất ngờ nhất là, đáng lý Lý Tiêu Khách phải giữ lại chấp niệm trường sinh, chấp niệm báo thù. Hơn ba ngàn năm qua, không phải điều Lý Tiêu Khách mong muốn nhất luôn là trường sinh à? Vì sao sau khi chết chấp niệm thể hiện lại không phải trường sinh mà là cảnh điền viên trước mắt?
Đáng lẽ hắn phải như quốc chủ Trầm Miên Trúc của Nam Điền quốc, cho dù bị ăn tới mức chỉ còn tấm da vẫn nhớ mãi chuyện trường sinh, không quên chuyện báo thù. Thậm chí ngụy trang thành tiên nhân, truyền thụ công pháp hại người, tiện cho bản thân đoạt xá. Thậm chí nô dịch thần linh, vơ vét hồn phách, chế tạo Vạn Linh đan!
Hứa Ứng cảm thấy Lý Tiêu Khách còn ác hơn thế!
Sau khi chết, hắn lại càng ác!
Hứa Ứng tin tưởng, ba ngàn năm nay Lý Tiêu Khách đã làm rất nhiều việc ác, âm thầm truyền thụ na pháp có cạm bẫy cho nhiều người, gặt hái rất nhiều na tiên, giết hại rất nhiều người.
Y tin Lý Tiêu Khách đã ăn thịt người thành nghiện, vì trường sinh bất tử mà không từ thủ đoạn, thậm chí với đệ tử chân truyền mà cũng mang tâm địa hãm hại, dạy dỗ họ chỉ để bản thân thuận tiện đoạt xá, thay đổi thân thể.
Y tin chắc Lý Tiêu Khách là loại ngụy quân tử, theo đuổi Thanh Bích không được thì giội nước bẩn lên người Thanh Bích, trước mặt người khác thì luôn ra vẻ vinh quang vĩ đại.
Nhưng vì sao sau khi chết Lý Tiêu Khách lại không có chấp niệm như vậy?
Hứa Ứng khôi phục bình tĩnh, dò hỏi: “Tôn phu nhân qua đời như thế nào?”
Da mặt Lý Tiêu Khách run rẩy như gợn sóng, hiển nhiên cái chết của thê tử đã trở thành chấp niệm của hắn, không cách nào quên nổi.
Năm xưa y cắt bỏ những ký ức mặt trái, nhét vào trong gương, tạo thành một Lý Tiêu Khách khác trong gương, nhưng vẫn không vứt bỏ đoạn ký ức đau đớn thấu tim gan này.
Lý Tiêu Khách hồi tưởng quá khứ, nói: “Khi đó luyện khí không thể trường sinh, na pháp bắt đầu lưu hành, dần dần có dấu hiệu thay thế luyện khí sĩ.”
Hứa Ứng biết đoạn lịch sử này, luyện khí sĩ tu luyện tới Phi Thăng kỳ là phải đối mặt tới Thiên kiếp, cho dù là cường giả có phương pháp tránh Thiên kiếp cũng phải trốn đông trốn tây, nghe tiếng sấm là kinh hồn bạt vía.
Luyện khí không còn là chuyện tốt, ngược lại ai cũng nơm nớp lo sợ, chỉ e không sống nổi.
Na pháp lại có thể mở được chín tầng động thiên, sau đó tu thành na tiên, khai sáng tinh luyện thành Tiên giới trong cơ thể, ngược lại có thể trường sinh.
Na pháp không khó như luyện khí, không có nhiều cảnh giới, thay thế luyện khí phức tạp là chuyện hết sức bình thường.
“Khi đó cạnh tranh giữa na pháp và luyện khí đã dần dần nổi lên. Có một số luyện khí sĩ cho rằng na pháp không phải chính thống, vấy vẩn luyện khí, có một số na tiên lại cho rằng luyện khí sĩ chèn ép cái mới, đốt sách chôn na, hãm hại na tiên.”
Ánh mắt Lý Tiêu Khách đầy dịu dàng nói: “Khi đó hai bên thường xuyên quyết đấu, tử thương cũng không ít. Khi đó có lẽ ta là người tốt.”
Thanh niên nam nữ quen biết cảm mến lẫn nhau đầy tình cờ, nhất là khi luyện khí sĩ và na tiên dần dần như nước với lửa. Thường xuyên có na tiên bị phát hiện chết trong địa điểm ẩn hóa. Đám na tiên nghi là luyện khí sĩ âm thầm hạ sát thủ, ra tay giết ngược lại luyện khí sĩ.
Thù hận giữa hai bên càng ngày càng sâu đậm, năm đó hắn là nhân tài kiệt xuất trong giới luyện khí sĩ, đương nhiên cũng có rất nhiều na tiên xuống tay với hắn.
Hắn bị trọng thương, được một cô gái cứu. Bọn họ trai tài gái sắc, vừa gặp đã thầm thương, na tiên vẫn tiếp tục truy sát, trong lúc chạy trốn bọn họ giúp đỡ lẫn nhau, bị hai bên hiểu lầm, nhưng tình cảm lại càng ngày càng sâu đậm.