Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 387 - Chấp Niệm Bất Tử 2

Bọn họ có được một tình yêu hết sức mỹ lệ, kết làm phu thê.

Khi đó tâm lý hắn còn chưa vặn vẹo như vậy, khi đó hắn là người theo chủ nghĩa lý tưởng, hắn muốn khôi phục thần thông pháp thuật thất truyền thời thượng cổ, muốn tái hiện vinh quang của luyện khí sĩ.

Hắn phát hiện luyện khí sĩ xuống dốc thật ra có liên quan tới chuyện luyện khí sĩ đứt gãy trong thời Đại Thương Đại Chu.

Hắn phát hiện vẻ đẹp của na pháp từ người thê tử, cảm thấy na pháp không phải không thể chịu nổi, thậm chí còn có suy nghĩ kết hợp na pháp và luyện khí sĩ.

Nhưng những gì đẹp đẽ luôn ngắn ngủi, ngay trong thời khắc hắn sung sướng hạnh phúc nhất, thế tử đã chết, biến thành một bộ da người.

luyện khí sĩ thay đổi.

Trên đường truy tìm hung thủ, càng ngày hắn càng phát hiện ra nhiều chân tướng na tiên bị ăn thịt, phát hiện chân tướng đốt sách chôn na, hắn tìm kiếm lịch sử cổ xưa hơn, những phát hiện cũng càng ngày càng khiến hắn giật mình.

Trên đường truy tìm kẻ thù, hắn dần dần phát hiện mình già đi, thái dương đã có tóc bạc.

Hắn đột nhiên cảm thấy sợ hãi trước tử vong.

Hắn bắt đầu say mê luyến tiếc thân thể trẻ tuổi tràn ngập sức sống, thích Thanh Bích luôn nhờ hắn dạy đạo pháp thần thông, hắn định cứu vãn tuổi già của mình, cứu vãn tử vong của mình.

Đột nhiên có một ngày, hắn đẩy Thanh Bích đã cự tuyệt mình nhiều lần vào trong giếng đá trấn áp rồi bỗng chốc tỉnh ngộ.

Người khác có thể ăn thịt người để trường sinh, vì sao mình lại không tỉnh?

Hắn bừng tỉnh đại ngộ, cười ha hả.

Lý Tiêu Khách nói đến đây lại nhìn cô gái đang bưng trà đi tới, gương mặt nở nụ cười hạnh phúc, không khác gì hạnh phúc ba ngàn năm trước.

Hứa Ứng nâng chén uống trà.

Lý Tiêu Khách cũng nhấp một ngụm nước trà, cười nói: “Ta tu luyện Thiên Kiếm Thập Tam thức của ngươi, nhưng mãi vẫn không thành, nhưng dường như lại đột nhiên khai khiếu mà đại triệt đại ngộ, không còn những chấp niệm kia. Nếu có thể sinh sống hạnh phúc với thê tử cả đời, thế thì có trường sinh hay không, có còn quan trọng không?”

Hứa Ứng cười nói: “Ngươi nói đúng lắm, cũng khiến ta thở phào một hơi, ngươi thường xuyên truy sát ta, khiến ta nơm nớp lo sợ.”

Lý Tiêu Khách cười ha hả nói: “Ngươi có thể yên tâm, từ nay về sau ngươi bớt đi một kẻ địch.”

Hứa Ứng đứng dậy nói: “Nếu vậy, ta không quấy rầy nữa.”

Lý Tiêu Khách nhìn cảnh trời chiều mỹ lệ kia, cười nói: “Chúng ta vốn là kẻ địch, ta không tiễn ngươi.”

Cô gái kia cười dịu dàng nói: ”Kẻ địch cũng là khách khứa, sao lại không tiễn được? Để ta tiễn hắn đi.”

Hứa Ứng đi theo cô gái tới bên cánh cửa rách nát, cô gái kia vẫn tươi cười nhưng hạ giọng năn nỉ y: “Đừng nói cho chàng ta đã chết, chàng ấy vẫn chưa biết điều này, ta muốn ở bên cạnh chàng như vậy mãi mãi.”

Thân thể Hứa Ứng chấn động, quay sang nhìn về phía cô.

Cô gái quay đầu lại nhìn Lý Tiêu Khách bên cạnh bàn đá, ánh mắt đầy dịu dàng, nói nhỏ: “Ta chưa từng thấy chàng bình an như vậy, lúc trước chàng luôn qua lại vội vàng. Ta không nỡ bỏ chàng lại.”

Hứa Ứng gật nhẹ đầu.

Y đi ra khỏi cánh cửa rách nát, xoay người lại, chỉ thấy cô gái đi về phía Lý Tiêu Khách, hai người dựa sát vào nhau, cùng ngắm cảnh trời chiều.

Hứa Ứng đóng cửa lại, cũng đóng địa điểm ẩn hóa này lại.

Thiếu niên cảm thấy phiền muộn, y không phải Ứng gia đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, trí nhớ của y vẫn bắt đầu từ người bắt rắn ở Tưởng gia. Nếu là Ứng gia đã trải qua vô số thăng trầm, chắc không đến nỗi phiền muộn vì chuyện vợ chồng Lý Tiêu Khách.

“Lý Tiêu Khách lạc mất phương hướng và tâm nguyện trên con đường báo thù, từ báo thù hóa thành sợ hãi tử vong, từ truy tìm kẻ câu cá, biến thành một trong những kẻ câu cá.”

Hứa Ứng đi dọc theo Nại Hà xuống hạ du, trong lòng thầm nhủ. “Hắn từ từ hóa thành bộ dạng mà mình căm ghét nhất, đồng thời lại thấy thích thú, tưởng rằng mình theo đuổi giấc mộng của cuộc đời, nhưng đó là năm tháng che khuất bản tâm của hắn.”

“Sau khi hắn chết, thân thể, Nguyên Thần, động thiên, tiên dược đều bị người khác cướp đoạt, chỉ các người lại một túi da. Lúc này hắn mới phát hiện thật ra thứ mình muốn luôn ở bên cạnh hắn, nhưng hắn chưa bao giờ quý trọng.”

Nhưng tới lúc này, tất cả đã quá muộn.

Bây giờ trong địa điểm ẩn hóa chỉ còn lại hai nỗi hối hận của hai người, khoác hai túi da, ngụy trang là mình vẫn còn sống, sưởi ấm cho nhau.

Còn vợ chồng Lý Tiêu Khách, bọn họ đã qua đời.

“Cỏ mộ phần, ngươi nói xem, Lý Tiêu Khách đã ăn Bất Tử tiên dược, nếu trở lại tiên sơn ngũ sắc hắn có hồi sinh không?” Hứa Ứng suy nghĩ, hỏi tiên thảo màu tím.

Tiên thảo màu tím trốn trong bí tàng Dũng Tuyền của y, nghe giọng nói của y vọng lại, thế là bơi ra khỏi Dũng Tuyền, chui ra ngoài khu vực Hi Di, đứng trên vai y.

Sợi rễ của nó múa may trên không trung, ghép lại thành văn tự.

“Sẽ không. Thứ hấp thu Bất Tử tiên dược là thân thể Nguyên Thần của hắn, là thần thức nguyên khí của hắn, không phải chấp niệm và bộ da của hắn.”

Tiên thảo màu tím viết: “Nếu nói hồi sinh cũng là người ăn thịt hắn hồi sinh chứ không phải hắn.”

Hứa Ứng khẽ gật đầu.

Có lẽ Lý Tiêu Khách đã chết thật rồi. Y nghĩ.

“Ta nên báo cho Thanh Bích cô nương chuyện này, không nên để cô ấy chấp nhất vào việc trả thù nữa. Ta cũng nên nói cho Tiết Doanh An chuyện này, để hắn không phải nơm nớp lo sợ nữa. Bọn họ nên hưởng thụ cuộc sống, để nội tâm họ được thoải mái, tươi đẹp.”

Hứa Ứng mỉm cười, như bé trai bị phơi nắng cháy đen, tung người nhảy lên, hạ xuống mặt nước Nại Hà.

Dưới chân y tự sinh ra hai chiếc lá sen, chân đạp lá sen trôi về phía hạ du.

“Ta cũng nên trở lại Hạo Kinh.”

Y vừa cười vừa nói: “Ngài chuông, Thất gia và Kim gia, chắc bọn họ đang lo lắng về ta lắm. Còn cả Trúc Thiền Thiền nữa, chắc không muốn tìm ta nhưng lại nhớ nhung bảo bối của ta. Cỏ, ngươi sẽ thích bọn họ.”

Tiên thảo màu tím dùng sợi rễ quấn chặt lấy cổ y, định siết chết y.

Hứa Ứng coi như không, nói: “Bọn họ đều hiền lành dễ gần, nhất là Kim gia. Đúng rồi, ta đã kể về Kim gia cho ngươi chưa? Chắc chắn nó sẽ thích ngươi, ngươi để nó nếm một miếng, nó lớn tuổi rồi, ăn một miếng của ngươi cho khỏi họa.”

Tiên thảo màu tím nghe vậy lại thắt nút trên cổ y, ra sức siết chặt lại.

Thái Sơ thế giới, một con Kim Ô cao tuổi vỗ cánh bay lượn trên bầu trời, Thái Dương thần hỏa hình thành quanh người nó cũng già nua, tỏa ra ánh sáng màu đỏ, như một vầng mặt trời màu đỏ.

Ngoan Thất ngửi mùi của chính mình, chắc đã cháy, thầm nghĩ: “Kim gia lại quên thu liễm ngọn lửa của mình rồi.”

Hai mắt Trúc Thiền Thiền lấp lánh có thần, tranh thủ Thái Dương thần hỏa của Kim Bất Di, rèn luyện Phi Lai phong của mình.

Quả chuông treo trên đỉnh đầu Kim Bất Di, nó khá thích cảm giác được lửa nung như vậy.

Kim Bất Di hạ xuống, thu liễm ngọn lửa quanh người rồi nhắm mắt ngủ gật.

Ngoan Thất khéo hiểu lòng người, nói: “Kim gia lại quên mục đích bay lượn rồi. Chắc là buồn ngủ, phải nghỉ ngơi một lúc. Đợi hắn tỉnh ngủ rồi nói cho hắn biết.”

Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Hơn nữa ta cháy rồi, phải sử dụng Nê Hoàn động thiên chữa trị thân thể.”

Bình Luận (0)
Comment