“Kim Bất Di được bố trí tới bên cạnh Hứa Ứng?”
Quả chuông run rẩy, rung leng keng, thầm nghĩ: “Nếu Kim gia được bố trí, thế thì ngài chuông ta... đương nhiên ngài chuông ta không thể được bố trí rồi, ta lợi hại nhường nào? Nhưng con rắn ngu ngốc, chắc chắn rắn ngu bị người ta bố trí rồi!”
Kim Bất Di nhìn chằm chằm vào bộ xương Kim Ô, mang theo đám người Ngoan Thất bay đi, tiến về phía Nại Hà.
Bọn họ bay tới một ngọn núi, Kim Bất Di hạ xuống đỉnh núi, Ngoan Thất tưởng nó mệt mỏi muốn nghỉ chân. Nhưng Kim Bất Di lại quan sát một dòng suối.
“Hứa Ứng từng tới đây. Hắn tới đây hai lần, ta nhớ rất kỹ.”
Kim Bất Di nói với giọng ồm ồm: “Có hai người ẩn cư ở đây. Chúng ta đừng quấy nhiễu bọn họ.”
Nó vỗ cánh bay lên, cưỡi gió lướt đi.
Nó men theo Nại Hà đi về phía trước, một lúc lâu sau mới thấy sông núi quen thuộc, hình như đã tới Thập Vạn Đại Sơn.
Ngoan Thất quan sát cẩn thận, đột nhiên kinh ngạc nói: “Ngài chuông, chính giữa Nại Hà bên dưới có phải Tiểu Thạch sơn mà ngươi từng ở không?”
Quả chuông đảo thần thức qua bên dưới, quả nhiên đỉnh núi bên dưới chính là Tiểu Thạch sơn, trên đỉnh núi còn có một miếu hoang!
Bọn họ men theo Nại Hà bay xuống dưới, lại tới ngôi miếu hoang trên Tiểu Thạch sơn mà Hứa Ứng từng gặp quả chuông!
Ngoan Thất không hiểu gì cả, nói: “Kim gia, ngài chuông, Thiền Thiền lão tổ, chúng ta bay từ Thái Sơ thế giới tới đúng không? Từ Thái Sơ thế giới tới nơi này không đi qua bất cứ hàng rào thế giới nào, không vượt qua bất cứ đường hầm thời không nào, trực tiếp bay tới đây đúng không?”
Trúc Thiền Thiền gật đầu, nghi hoặc nói: “Ngươi định nói gì?”
Ngoan Thất nói: “Tức là cõi âm, Nguyên Thú và Thái Sơ, thật ra ở cùng một thế giới đúng không?”
Trúc Thiền Thiền, quả chuông thầm giật mình, chỉ có Kim Bất Di đang xuất thần, không nghe thấy.
Trúc Thiền Thiền la lên thất thanh: “Đúng là như vậy! Chúng ta bay thẳng từ Thái Sơ thế giới tới nơi này mà!”
Đột nhiên Kim Bất Di thu hai cánh, hạ xuống Tiểu Thạch sơn bên dưới, cảnh giác hết nhìn đông lại nhìn tây nói: “Có một luồng khí tức quen thuộc tới đây!”
Lúc này bên tay bọn họ vang lên từng tiếng tạp âm, bóp méo rối loạn tư duy ý thức của mọi người.
Trên mặt sông có một người đi tới, từ xa đã chú ý tới Kim Bất Di, thế nên dừng bước.
Tạp âm khiến người ta khó chịu lại vang lên càng kịch liệt, khiến người nghe nóng nảy, mất khống chế!
Kim Bất Di nghiêng đầu quan sát người kia, đột nhiên nói: “Ta từng chém ngươi?”
Người kia nói: “Từng chém.”
Một lúc lâu sau, người kia tiếp tục đi tới, vượt qua núi đá bên cạnh, khẽ vuốt cằm với Kim Bất Di, không có hành động nào lạ thường.
Quả chuông, Ngoan Thất và Quả chuông và thần thông nhìn lại, trong lòng không khỏi kinh hãi, chỉ thấy sau lưng người này còn có vô số hắn khác cũng đang đi về phía trước!
Người này không phải một người mà là một đám người, nhiều vô số kể!
Quả chuông trầm giọng nói: “Thần linh ngoại đạo bị giam giữ trong vùng đất Thiên Khiển cũng tới Nguyên Thú!”
Trúc Thiền Thiền nhìn bóng lưng người kia, nghi hoặc không thôi, miệng lẩm bẩm: “Thiên Số, hắn là Thiên Số...”
Ngoan Thất nhìn về phía người kia, kinh hãi khó tả, nói: “Phú quý công danh, sinh tử họa phúc, đều có số trời, Thiên Số?”
Kim Bất Di thản nhiên nói: “Một Thiên thần bị phế bỏ mà thôi. Bây giờ hắn đã không phải Chính Thần mà là thần linh ngoại đạo. Trong thế giới Thiên Đạo, chắc chắn sẽ có một Thiên Số Chính Thần.”
Trúc Thiền Thiền sắc mặt nghiêm nghị nói: “Nhưng một thần linh ngoại đạo xuất hiện trên thế gian tuyệt đối không phải chuyện tốt!”
Kim Bất Di nói: “Có cần chém chết hắn không?”
Trúc Thiền Thiền cực kỳ lo sợ, chém chết Thiên thần, con chim hay quên này có biết mình đang nói gì không. Ngoan Thất và quả chuông lại biết, đúng là Kim Bất Di từng chém rồi, ví dụ như Ngoại thần Thiên Số này từng bị nó chém, hơn nữa còn chém rất thảm.
Mà quả chuông còn biết, trong lịch sử xa xưa, Kim Bất Di còn chém nhiều Thiên thần hơn nữa, có hung danh hiển hách. Chẳng qua Ngoại thần Thiên Số cũng cực kỳ lợi hại, lúc trước ở vùng đất lưu đày, khi Kim Bất Di mới giao chiến với hắn còn có thể chiếm thượng phong; nhưng Kim Bất Di đã già, khí huyết không bằng lúc trước, kéo dài thêm thì Ngoại thần Thiên Số sẽ chiếm thượng phong.
Cũng may Kim Bất Di nhanh chóng quên đi việc này, nhắm mắt dưỡng thần.
Mọi người nhìn bốn phía, nơi này là vị trí hai giới âm dương giao thoa, vẫn có thiên địa không ngừng được vực Thương Ngô thả ra ngoài, khác biệt giữa cõi âm và dương gian không rõ ràng.
Thậm chí còn có thể nhìn thấy thôn xóm nhân loại trong cõi âm.
Ở dương gian cũng có thể thấy quỷ hồn lượn lờ.
Trúc Thiền Thiền quan sát kỹ lưỡng bốn phía, đột nhiên phát hiện rất điều gì đó, kinh ngạc nói: “Các ngươi nhìn địa hình nơi này đi, hình như hơi trũng.”
Ngoan Thất và quả chuông đều không để ý lắm.
Trúc Thiền Thiền lại có phát hiện, phi thân tới một vết tích như có như không, la lên thát thanh: “Các ngươi mau tới đây!”
Ngoan Thất cuộn mình trên quả chuông lớn, quả chuông lười biếng bay sang nói: “Lại làm sao?”
“Đây là vết lôi kiếp.”
Trúc Thiền Thiền sắc mặt nghiêm nghị nói với bọn họ: “Thấy không, dấu vết này là khi lôi kiếp bộc phát, năng lực khủng khiếp lan tràn ra bốn phía, uy ép ra phía ngoài, lưu lại dấu vết lôi kiếp trên không trung.”
Cô quan sát bốn phía rồi nghiêm nghị nói: “Có người từng độ kiếp ở gần đây, khiến cho địa hình nghiêng đi một chút, vị trí độ kiếp lưu lại vết lôi kiếp ở nơi này, có lẽ cách khoảng ngàn dặm.”
Ngoan Thất nâng chóp đuôi chỉ về phía Cửu Nghi sơn, nói: “Có phải nơi đó không?”
Trúc Thiền Thiền đo đạc vết lôi kiếp theo quy củ, tính toán vị trí tâm kiếp, kinh ngạc nói: “Đúng là nơi đó, không ngờ Thất gia lại là bậc thầy toán số.”
Ngoan Thất ánh mắt âm u nói: “Đó là nơi Chu Tề Vân độ kiếp, bốn năm trước khi ngươi còn chưa từ Bỉ Ngạn trở về, ở nơi đó Chu Tề Vân đã bắt cóc Chu Thiên Thiên thần, vượt qua Thiên kiếp.”
Trên ngọn núi chính của Cửu Nghi sơn, tám núi khác vây xung quanh, Hứa Ứng chậm rãi đi tới bên dưới gốc Ngô Đồng trên núi chính.
Dưới gốc Ngô Đồng có một ngôi mộ hoang, không ai chăm sóc, đã mọc đầy cỏ khô.
Nơi này là địa điểm phi thăng, đã trở thành thánh địa tu luyện của các thế gia, thiên địa nguyên khí ở nơi này cực kỳ dồi dào, tu luyện ở đây là làm ít mà lợi nhiều.
Nhưng tới giờ thân thể lục bí đã được lưu truyền rộng rãi, cả luyện khí sĩ lẫn na sư đều có rất nhiều người mở nhiều bí tàng trong cơ thể.
Mở được bí tàng, trong cơ thể có tiên dược cung cấp cuồn cuộn không ngừng, có tu luyện ở địa điểm phi thăng hay không cũng không quan trọng.
Nơi này còn có một số na sư, nhưng đều là con cháu nhánh ngoài của thế gia, không nhận được chân truyền.
Bọn họ nhìn thấy Hứa Ứng, không nhận ra vị này chính là thần tiên bất lão từng đại náo Thần Đô năm xưa, thấy Hứa Ứng không quấy rầy bọn họ tu luyện nên không xua đuổi. Nhưng một thiếu niên chạy tới dò hỏi: “Ngươi lên núi làm gì?”
Hứa Ứng lúc lắc vò rượu trong tay, cười nói: “Tế lễ một vị cố nhân.”
Thiếu niên kia là con cháu Vương gia ở Thần Đô, cảm thấy Hứa Ứng khá hiền lành nhưng không nhớ từng gặp ở đâu, nói: “Người trong mộ là bạn bè của ngươi?”
“Kẻ thù. Ta tự tay chôn hắn ở đây.” Hứa Ứng thản nhiên nói.
Thiếu niên nói: “Nơi này là địa điểm phi thăng chung của các đại thế gia, nếu ngươi không phải người của đại thế gia thì đừng ở lại đây. Sau khi tế lễ xong ngươi nên đi ngay đi, tránh kẻo gây chuyện.”
Hứa Ứng gật nhẹ đầu.