Thiếu niên kia không hỏi nữa, chạy đi tu luyện.
Trong mộ phần mai táng bộ da của Chu Tề Vân, Hứa Ứng đích thân chôn cất hắn. Lần này Hứa Ứng ra khỏi cõi âm, do chuyện Lý Tiêu Khách nên trong lòng xúc động, bèn chạy tới nơi này.
Trong tay y cầm theo một bình rượu, vẩy nửa bình vào mộ phần rồi thản nhiên nói: “Chấp niệm của ngươi đã tan, thà để mình vĩnh viễn biến mất. Chấp niệm của Lý Tiêu Khách chưa tan, ngụy trang thành bộ dạng còn sống của mình. Hắn không tiêu sái bằng ngươi, Tề Vân, ta kính ngươi.”
Y ngửa đầu uống ừng ực.
Rượu không phải là rượu ngon, y tùy ý mua trong thành thị ở Linh Lăng huyện, uống cũng khó say.
Nhưng Hứa Ứng lại như đã say, nằm bên mộ phần của Chu Tề Vân, vừa uống vừa bộc bạch tâm sự với Chu Tề Vân, thi thoảng lại cười ha hả.
Tiên thảo màu tím nhảy khỏi vai Hứa Ứng, cắm rễ trên mộ phần, thử hấp thu năng lực trong mộ. Nhưng sau khi cắm rễ, nó lại phát hiện chỉ là một bộ da người.”
“Cỏ mộ phần.” Hứa Ứng hừ một tiếng.
Đột nhiên bên tai y vang lên tiếng chim hót, như có vô số chim chóc hót vang bên cạnh, trong lòng không khỏi nghiêm nghị, ngồi bật dậy.
Tiên thảo màu tím cũng phát hiện không đúng, vội vàng nhổ tận gốc, chui vào khu vực Hi Di của Hứa Ứng. Nhưng không biết từ lúc nào, một thiếu niên mày trắng đứng trước mộ phần, khóe mắt Hứa Ứng giật giật.
Thiếu niên mày trắng này giống hệt như Chu Tề Vân đang nằm trong mộ, thậm chí phong thái khí chất cũng hầu như không có điểm nào khác biệt.
Thiếu niên mày trắng nhìn sang, gương mặt mỉm cười, mở miệng nói: “Hứa quân, đã lâu không gặp.”
Hứa Ứng chậm rãi đứng dậy, cơ bắp trên người gồ lên, y điều chỉnh mọi cơ bắp trong cơ thể, để bản thân trong trạng thái sẵn sàng bộc phát ở bất cứ tư chế nào.
Tiếng chim hót bên tai y không hề biến mất, nhưng dưới tác dụng của võ đạo ý chí, ẩn hóa đối với y càng ngày càng nhỏ.
Thiếu niên mày trắng cười nói: “Hứa quân như kiểu không nhận ra ta vậy, ta là Chu Tề Vân, ngươi còn nhớ chúng ta từng trao đổi qua thư không?”
Hứa Ứng trầm giọng nói: “Chu Tề Vân đã chết, ta chôn hắn.”
Bên dưới hào quang phi thăng cách đó không xa, đột nhiên sắc máu nổi lên, một con cháu thế gia phát cuồng, đại khai sát giới, chặt đầu một na sư xuống, xách lên cao rồi la lối: “Cho nhà ngươi biết, chiêu Quy Điểu Hoàn Sào đó luyện sai cách rồi, ngươi còn không tin! Giờ thì thấy chưa? Luyện như ta mới đúng.”
Hắn vốn đang dạy dỗ na sư tu luyện thần thông ở nơi đó, không biết vì sao lại nổi giận lôi đình, thi triển chiêu này giết chết môn sinh.
Ở phía khác, một na sư cười ha hả, la lớn: “Ta tìm hiểu được thiên đạo tạo hóa, thần thông bất phàm...”
Hắn thi triển na pháp Nê Hoàn, những người xung quanh không khống chế được thân thể, lập tức sinh trưởng, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành một đống quái vật dữ tợn, tiếp đó thân thể ầm ầm nổ tung, máu thịt bắn khắp nơi.
Còn có người giết chết bằng hữu tốt nhất của mình, hung ác nói: “Ta biết ngươi đối tốt với ta, nhưng ngươi ồn ào quá!”
Chỉ trong phút chốc ngắn ngủi, địa điểm phi thăng đã hóa thành nơi tàn sát, chẳng bao lâu sau xung quanh đã bị giết tới mức chỉ còn lại một người cuối cùng.
Người kia lau máu trên mặt, nhìn thi thể la liệt xung quanh, kinh ngạc nói: “Đây là ta làm, ta giết nhiều người như vậy, ta tội ác tày trời, tội của ta đáng chết vạn lần!”
Hắn kéo mặt của mình xuống, xé bản thân thành máu me be bét, tiếp đó moi trái tim của mình ra. Một lúc lâu sau, hắn ngã trong vũng máu.
Thiếu niên Chu Tề Vân coi như không thấy chuyện này, cười nói: “Ta là Chu Tề Vân, ngươi tưởng một kẻ câu cá mà có thể giết ta...”
Hắn còn chưa nói xong, đột nhiên Hứa Ứng giậm chân xuống, toàn bộ Cửu Nghi sơn cũng theo đó lay động một cái, ngọn núi vang lên tiếng soàn soạt, còn có dấu hiệu chìm xuống.
“Ầm!”
Hứa Ứng xuất chưởng đánh ra, ngay khoảnh khắc sau đã đánh lên mặt thiếu niên Chu Tề Vân, gương mặt quen thuộc này ầm một tiếng nổ tung!
Chiến Thần Bát Pháp, thức thứ hai, Phúc Địa!
Chưởng này của Hứa Ứng truyền lực lượng giẫm chìm ngọn núi Cửu Nghi sơn hòa vào lòng bàn tay, lại thêm pháp lực và ý chí của bản thân. Đánh ra một chưởng, thực ra lại là thần thông võ đạo bá đạo nhất!
Sau lưng thiếu niên Chu Tề Vân đột nhiên xuất hiện một Chu Tề Vân khác, gương mặt lộ vẻ kinh ngạc, đầu cũng rầm một tiếng nổ tung; tiếp đó sau lưng lại hiện lên một Chu Tề Vân nữa, vẻ kinh ngạc trên mặt vẫn đang biến đổi, sau đầu lại rầm một tiếng nổ tung.
Tiếng nổ vang lên không ngừng, không ngờ sau lưng thiếu niên Chu Tề Vân lại xuất hiện từng Chu Tề Vân một, đặt mình trong hư không, xếp thành một hàng; đầu của đám người không ngừng nổ tung, thi thể không ngừng không ngừng đổ uống, vẻ mặt của Chu Tề Vân xuất hiện phía sau chậm rãi chuyển từ kinh ngạc hóa thành tươi cười.
Uy lực từ chưởng này của Hứa Ứng phá hủy tới mấy trăm thiếu niên Chu Tề Vân, nhưng dẫu sao chưởng lực cũng có lúc cạn kiệt, mấy trăm thân thể Chu Tề Vân không đầu ở phía trước dồn dập ngã xuống, máu tươi đổ ra ào ào, tới tận lúc Chu Tề Vân cuối cùng mặt mày tươi tắn chịu đựng chưởng này mà đầu không nổ tung.
“Rầm!”
Chưởng lực đánh lên mặt hắn, khiến khói bụi nổi lên khắp bốn phía, sau khi khói bụi tan đi, một bức tượng đá đầu tam giác cao lớn xuất hiện phía trước Hứa Ứng, gương mặt bị đập trúng rơi xuống rất nhiều bột phấn.
Tượng đá kia cười ha hả, cất bước đi về phía trước nói: “Hứa Ứng, thần thông không địch nổi số trời, chắc ngươi chưa nghe câu này rồi. Thiên Ý đi bắt ngươi nhưng bị ngươi chạy trốn, nhưng dưới Tay Thiên Số Thượng Thần, ngươi không có cơ hội bỏ trốn!”
Hắn giơ tay ra bắt, cao giọng cười nói: “Cho dù là Thiên thần cũng có chia mạnh yếu, còn ta là thượng thần trong thượng thần!”
Ngay lúc bàn tay hắn nắm lại, trên bầu trời đột nhiên vang lên tiếng lách cách, không trung quanh Cửu Nghi sơn đột nhiên có từng quả cầu thịt rủ xuống, rung động.
Tiếp đó từng quả cầu thịt dồn dập nở ra, hóa thành từng con mắt, nhìn vào Hứa Ứng theo mọi góc độ, quan sát mọi cử động của y.
Hứa Ứng lập tức nhớ lại vùng đất Thiên Khiển, y từng gặp chuyện tương tự.
Đó là lúc Ngoại thần bị trấn áp ở vùng đất Thiên Khiển trốn thoát, thần thông mà hắn sử dụng khiến máu thịt bao phủ vùng đất Thiên Khiển bay lên, phủ kín cả bầu trời, tiếp đó từ trên không có vô số con mắt rủ xuống.
“Ngoại thần ở vùng đất Thiên Khiển và Thiên Số Thượng Thần ở thế giới Thiên Đạo là cùng một loại thần linh Thiên đạo!”
Y lập tức nghĩ tới điểm mấu chốt, hai vị Thiên Số Thượng Thần này đều là tạo vật Thiên đạo tương đồng. Sau khi Ngoại thần ở vùng đất Thiên Khiển bị tội dân trấn áp, thế giới Thiên Đạo đã vứt bỏ hắn, đổi thành một vị Thiên Số Thượng Thần mới, tiếp tục quản lý Thiên Hứa Ứngố.
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, Hứa Ứng lập tức biến chiêu, đổi sang Phiên Thiên pháp, quyền phong như tiên khí từ trên trời rủ xuống, nhưng thân thể tượng đá Thiên Số đột nhiên lay động, tránh khỏi một quyền tất sát của y. Hứa Ứng phát động Cực Ý Tự Tại công, thân hình né tránh, nhưng khoảnh khắc sau tượng đá Thiên Số cũng né tránh, đi tới bên cạnh y, phóng thích chưởng lực, phù văn Thiên đạo trên cánh tay hắn lập tức sáng rực lên.
“Ầm!”
Hứa Ứng chúng trưởng, bị đánh bay!