Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 392 - Giết Ngược Lại 1

Dưới chân núi cũng có một bóng người đang chú ý động tĩnh trên trời.

Hắn là một đường viền hình người, phía sau đường viền đó lại có một đường viền hình người, từng đường viền hình người không ngừng kéo về phía sau, đếm không xuể.

Hắn như con hổ đang đi săn, lặng lẽ chờ thời cơ.

Hứa Ứng cũng đang chờ.

Y nghe thấy tạp âm Thiên đạo ồn ào như vạn dân tụng niệm, như vô số chim chóc ríu rắt, hết sức ồn ào.

Từ khi dùng võ đạo rèn luyện tinh thần ý chí, ẩn hóa của tạp âm Thiên đạo đối với y đã càng lúc càng nhỏ, thậm chí y đã có thể kháng cự lại tiếng thì thầm của Thiên đạo.

“Còn có tượng đá Thiên thần ở gần đây, không rõ là một cái hay mấy cái.”

Hứa Ứng thầm nghĩ: “Quái lạ, chẳng phải tượng đá Thiên thần đều ở Thiên Thần điện à, sao bọn chúng lại chạy ra?”

Nhưng ngay lúc này đột nhiên một cành cây trên Ngô Đồng thụ rung nhẹ, trên cành cây có thêm một bức tượng đá đầu tam giác, tượng đá không cao, chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, nhìn chằm chằm vào Hứa Ứng.

Gương mặt tượng đá này nở nụ cười nghiền ngẫm.

Dưới chân túi, đường viền hình người lộ vẻ thất vọng, xoay người lặng lẽ rời khỏi, đây không phải điều hắn muốn chờ.

Hắn muốn chờ chân thân Thiên Số Thượng Thần giáng lâm, nhân cơ hội này hắn có thể kéo Thiên Số Thượng Thần xuống, thay mận đổi đào, nhân cơ hội trở về thế giới Thiên Đạo!

Đột nhiên trên không trung có chấn động kỳ dị, Thiên Số Ngoại thần kinh ngạc nhìn lên không trung, chỉ thấy từng luồng thần quang từ trên trời giáng xuống, đáp lên trên gốc Ngô Đồng thụ trên Cửu Nghi sơn.

Hắn lấy làm khó hiểu: “Vì sao Chu Thiên Thiên Thần không trấn thủ ở Thiên Thần điện mà giáng lâm tới đây?”

Hắn lập tức khôi phục bình tĩnh, đi thẳng về phía Thiên Thần điện, thầm nghĩ: “Thiên Thần điện là đường tắt có thể đi tới thế giới Thiên Đạo. Nếu đám Thiên thần này không có mặt, như vậy ta có thể nhân cơ hội này đi vào Thiên Thần điện, trở về thế giới Thiên Đạo!”

Trên Ngô Đồng thụ, theo từng luồng hào quang hạ xuống, từng bức tượng đá lớn lớn nhỏ nhỏ dồn dập xuất hiện trên cành cây Ngô Đồng. Cây Ngô Đồng lập tức tỏa ra hào quang rực rỡ, trở nên cực kỳ hùng vĩ, cao lớn vô ngần!

Còn những bức tượng đá trông chỉ cỡ lòng bàn tay hoặc cao cỡ một người, trong mắt Hứa Ứng cũng biến thành cực kỳ cao lớn, như từng con cú mèo đội trời đạp đất, ngồi xổm trên thần thụ.

Thời khắc này Ngô Đồng thần thụ như trở thành Thiên Thần điện!

Ở phía xa, Bắc Thần Tử, Ngọc Đường tiên tử vội vàng chạy tới, thấy cảnh tượng này từ xa, kích động tới khó tả, cười nói: “Cuối cùng cũng đuổi kịp.”

Lão già Phù Nghị cũng vội vàng đi tới nói: “Bắc Thần, Bắc Thần, mau lấy phù văn Trấn Ma ra!”

Phùng Tuyết Nhi lấy phù văn Trấn Ma và đàn tế ra, chỉ thấy hương khói vẫn còn, văn tự trên phù văn Trấn Ma vẫn rất rõ ràng, chẳng qua phong ấn chữ “Tù” trên đó đã mờ nhạt đi nhiều.

Phù Nghị rầu rĩ nói: “Lần trước phong ấn Thiên đạo bị hắn phá vỡ, dẫn tới phong ấn chữ Tù buông lỏng, ta không dám để đám Thiên thần này quản lý tiếp. Nếu bọn chúng khiến những phong ấn khác buông lỏng, chỉ e chúng ta càng khó báo cáo lên trên.”

Bắc Thần Tử và Ngọc Đường tiên tử quay sang nhìn nhau.

Ngọc Đường tiên tử nói nhỏ: “Đạo huynh, ngươi lo lắng quá rồi. Lần trước Hứa Ứng chạy trốn được chỉ là may mắn mà thôi, chúng ta không biết Thái Sơ thế giới ẩn giấu nhiều cao thủ võ đạo như vậy, thành ra có sơ hở. Lần này chỉ cần phong ấn hắn lại, xóa trí nhớ đi rồi giao cho Thiên Ý Thượng Thần.”

Bắc Thần Tử vội vàng nói: “Ta cảm thấy cách của Thiên Ý Thượng Thần cũng rất hay. Đường cùng thì đổi, đổi thì thông, dựa theo cách của Thiên Ý Thượng Thần, chỉ một hai trăm năm thôi là Hứa Ứng sẽ bị phế bỏ.”

Lão già u sầu Phù Nghị thở dài, từng nếp nhăn hằn sâu hơn, thở dài nói: “Thôi, cứ để bọn họ nhúng tay vào lần này. Nếu bọn họ không thành công được, thế thì chúng ta lại dùng cách cũ.”

Ngọc Đường tiên tử cười nói: “Ý chí Thiên đạo ép xuống, Hứa Ứng hôn mê bất tỉnh, mặc cho bọn họ bắt. Lần trước cũng bắt hắn như vậy mà.”

Cô mới nói tới đây lại thấy Hứa Ứng vẫn đứng dưới cây Ngô Đồng, không có bất cứ dấu hiệu nào là sẽ hôn mê.

Bắc Thần Tử, Phù Nghị và Ngọc Đường tiên tử thầm chấn động, ai cũng thầm hô không ổn.

Phù Nghị biến sắc: “Hắn tu luyện võ đạo trong Thái Sơ thế giới, đột phá quấy nhiễu của Thiên đạo.”

Bắc Thần Tử nói: “Cũng may tu vi của hắn không cao, cho dù đột phá được quấy nhiễu cũng không cách nào chạy trốn.”

Dưới cây Ngô Đồng, Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên từng bức tượng đá Thiên thần trên cây.

Một bức tượng đá quay đầu nhìn xuống y, ánh mắt hờ hững nói: “Hứa Ứng, kiếp số của ngươi đã định, đừng chống cự.”

Hứa Ứng ngẩng đầu, cười ha hả nói: “Phù văn Thiên đạo trên người lũ Thiên thần các ngươi đều là giả, thế mà đòi gọi là Thiên thần? Kim Bất Di ở đâu?”

Y vừa gọi xong, đột nhiên nghe thấy một giọng nói già nua vang lên: “Kim Bất Di ở đây!”

Ầm!

Một con Kim Ô cao tuổi từ trên trời giáng xuống, đáp lên trên Ngô Đồng thần thụ, Thái Dương thần hỏa cháy hừng hực, nhen lửa Ngô Đồng thần thụ.

Kim Ô tràn ngập hung uy tuyệt thế của hung thú viễn cổ, tướng mạo hung ác hung ác, sừng sững trên cây.

Từng tượng đá Thiên thần trên cây đột nhiên nổi giận, dồn dập bay lên, định đánh chết con chim lớn này!

Kim Ô cao tuổi vẫn đứng sừng sững trên cây Ngô Đồng, Ngoan Thất thò đầu ra khỏi lông vũ của nó, kinh hồn bạt vía: “Không phải lão gia tử quên cách động thủ với người khác rồi đấy chứ?”

Hắn mới nghĩ tới đây, đột nhiên hai thanh thần đao sáng loáng giáng lâm, vạn luồng đao quang bay lượn trên không trung như giao long, đao quang đan xen nhau như tia điện, chỉ trong chớp mắt đã chém đầu một loạt tượng đá Thiên thần như thái dưa cắt rau.

Đao quang lại lóe lên, tượng đá bị ánh đao cắt đứt, ầm ầm rơi xuống.

Đống tượng đá nát bươm rơi xuống Cửu Nghi sơn, vô số tảng đá lăn lê dưới mặt đất, định ghép lại cùng nhau.

Một tượng đá Thiên thần ra sức ngẩng đầu lên, la hét: “Con chim này có lai lịch ra sao?”

Hai thanh thần đao sáng loáng vang lên leng keng, cắm trên Cửu Nghi sơn, ánh nắng chiếu xuống, thân đao tỏa sáng rực rỡ, hóa thành một luồng đao quang, viu một tiếng chém đứt bầu trời.

Dưới chân núi, đám tượng đá chứng kiến cặp đao hung uy tuyệt thế này, ai cũng kinh hồn bạt vía.

Nhưng ngay lúc này một quả chuông lớn từ dưới Ngô Đồng thần thụ bay lên, coong một tiếng, vách chuông hiện lên vô số đường vân, tạo thành tường ánh sáng hình quả chuông, mở rộng ra phía ngoài.

Tường ánh sáng do quả chuông tạo thành bao phủ toàn bộ Cửu Nghi sơn, tiếng chuông coong coong chấn động!

Bên trong tường ánh sáng, uy năng khủng khiếp bộc phát. Nhưng nhắc tới cũng lạ, uy năng của nó chỉ tác động lên đám tượng đá này chứ không tác động lên ngọn núi và những người khác!

Thậm chí cỏ cây cũng không bị uy lực của quả chuông ẩn hóa.

“Coong~~”

Tiếng chuông vang vọng khắp Thập Vạn Đại Sơn, bên trong tường ánh sáng, tất cả tượng đá Thiên thần đồng thời rạn nứt, hóa thành bụi phấn rồi tan đi như cát bụi.

Phía xa, Bắc Thần Tử, Ngọc Đường và Phù Nghị thấy vậy, trong lòng nghiêm nghị, liếc mắt nhìn nhau, hạ giọng nói: “Cần bàn bạc kỹ hơn!”

Bình Luận (0)
Comment