Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 399 - Bầy Côn Trùng 1

Khu đất Hứa gia, một cái tên khiến Hứa Ứng cực kỳ tưởng niệm, nhưng không dám nghĩ tới.

Trong cơ thể y có một phong ấn kỳ quái, phong ấn này khiến mỗi lần y nhớ tới khu đất Hứa gia là ký ức lại rối loạn. Mỗi lần nhớ đến cha mẹ là hình dạng lại khác nhau, cái tên cũng bất đồng.

Nhưng đáng sợ là bản thân y lại không có bất cứ ấn tượng nào về chuyện này.

Y không nhớ được tên họ của bất cứ cặp cha mẹ nào, cũng không nhớ được gương mặt của bọn họ.

Mà một khi số lần hồi tưởng của y tăng lên, dần dần sẽ kích hoạt một cơ chế nào đó của phong ấn, sẽ thanh trừ trí nhớ của y, khiến y quên hết những chi tiết liên quan tới khu đất Hứa gia!

Tới khi y nhớ lại về khu đất Hứa gia lần nữa sẽ lâm vào vòng tuần hoàn này.

Khu đất Hứa gia như một lời nguyền, giam cầm ký ức của Hứa Ứng bên trong, vĩnh viễn không thể thoát ra.

Lão già u sầu nói: “Theo tin tức mà ta biết, khu đất Hứa gia là quê hương trong kiếp đầu tiên của ngươi.”

Tâm thần Hứa Ứng xao động, giọng nói bỗng khàn khàn, truy hỏi: “Khu đất Hứa gia ở đâu?”

Lão già u sầu lắc đầu nói: “Ngươi còn cổ xưa hơn ta quá nhiều, làm sao ta biết kiếp thứ nhất ngươi sinh sống ở đâu?”

Hứa Ứng im lặng, trong lòng bỗng thấy hơi thất vọng nói: “Có lẽ ký ức liên quan tới khu đất Hứa gia của ta chỉ là một loại phong ấn, là phong ấn cố ý nhiễu loạn ký ức của ta.”

Lão già u sầu chần chừ một chút rồi nói: “Chắc là không phải. Ký ức của ngươi về khu đất Hứa gia mỗi lần một khác, theo ta biết có thể là vì làm lẫn lộn ký ức thật sự của ngươi chứ không phải là phong ấn.”

Hứa Ứng thầm chấn động, nhìn sang phía lão.

Lão già u sầu đã là vò mẻ không sợ rơi, nói: “Ta chỉ phụ trách giám sát ngươi, mỗi khi ngươi ở đâu một thời gian, ta lại gột sạch ký ức của ngươi, đổi thân phận giả khác. Cứ như vậy ngươi vĩnh viễn không thể trưởng thành, không thể trở thành uy hiếp. Ta không phải luyện khí sĩ đời đầu, trước ta còn có người tiền nhiệm, có lẽ trước người tiền nhiệm của ta còn có người tiền nhiệm khác. Luyện khí sĩ như chúng ta chỉ là vật tiêu hao thôi.”

Lão bắt đầu cường khằng khặc: “Dùng hết là có thể phi thăng. Ha ha, chẳng qua chỉ là phi thăng vào vực sâu, trở thành thi thể, trở thành phân bón!”

Giọng nói của lão đầy bi ai phẫn nộ, một lúc lâu sau mới khôi phục đạo tâm, nói: “Lão đầu ta hơi thất thố, khiến Hứa công tử chê cười rồi. Tuy ta sống chưa đủ lâu, nhưng có người sống đủ lâu, chắc chắn người này biết nhiều hơn ta. Người này, chính là Mạnh Bà.”

Hứa Ứng nghe vậy lập tức nghĩ tới bà lão bán trà trên cầu Nại Hà.

Khi mình đi vào Vọng Hương Đài đã từng thấy bà lão này, thiếu chút nữa uống nước trà của bà ta. Có lẽ Mạnh Bà nhận ra y nên mới nói y lừa uống trà, đuổi y ra ngoài.

“Đám người giám sát chúng ta, mỗi lần tẩy trí nhớ của ngươi là lại tới cầu Nại Hà, lấy một bát trà của Mạnh Bà.”

Lão già u sầu nói không nhanh không chậm: “Những người giám sát chúng ta là luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ, cho dù tránh né được Thiên kiếp, cho dù sử dụng tiên dược, tuổi thọ cũng chỉ có hơn bốn ngàn năm. Khi ta nhận việc giám sát ngươi đã hơn bốn trăm tuổi, giờ đã già cả, phải dựa vào tiên dược mới giữ được mạng. Còn Mạnh Bà khi đó vẫn giống hệt như bây giờ. Không khéo bà ta cũng cổ xưa như hắn, thậm chí có thể còn cổ xưa hơn!”

Hứa Ứng ổn định tâm trạng, suy nghĩ rồi nói: “Có lẽ Mạnh Bà không phải là người mà là quỷ thần cõi âm, thế nên mới sống lâu được.”

Lão già u sầu nói: “Cho nên có thể bà ta biết càng nhiều chuyện. Từ việc bà ta phối hợp với ta, mỗi lần đều không ngại phiền nhiễu đưa Mạnh Bà thang cho ta, chứng tỏ bà ta cũng giống ta, cũng gánh vác trọng trách.”

Lão dừng lại một chút nói: “Nếu trên đời này còn ai biết tới khu đất Hứa gia, như vậy chỉ có thể là bà ta.”

Hứa Ứng gật nhẹ đầu, một lúc lâu sau mới dò hỏi: “Ta còn một câu hỏi. Trong tay Bắc Thần Tử có một đàn tế, trên đàn tế có bàn thờ và nén nhang. Vốn dĩ trong điện thờ có một tấm phù triện rồi, sau đó các ngươi lại mang một tấm phù triện khác tới, nội dung trên tấm phù có giống nhau không?”

Lão già u sầu sắc mặt căng thẳng, giọng nói khàn khàn: “Trả lời câu này, có thể ta sẽ chết.’

Hứa Ứng liếc mắt nhìn lão, thản nhiên nói: “Không trả lời, ngươi chết chắc.”

Lão già u sầu trên trán đổ mồ hôi lạnh nói: “Khi trở thành người giám sát ta đã tuyên thệ, nếu vi phạm lời thề sẽ chết ngay lập tức. Lúc đó trên trời có tấm phù rơi xuống, bảo ta vừa đốt phù vừa thề...”

Hứa Ứng nói: “Ta không ép ngươi trả lời cụ thể, cũng không bảo ngươi vẽ từng tiên văn, chỉ cần ngươi trả lời hai tấm phù triện có giống nhau không thôi. Chắc như vậy không vi phạm lời thề của ngươi chứ.”

Lão già u sầu khôi phục bình tĩnh, nhớ lại tỉ mỉ lời thề mình từng đọc, nói: “Hai tấm phù triện đó không giống... Khụ khụ!!”

Lão đột nhiên ho khan, trong miệng phun ra một làn khói xám.

Làn khói đó cực kỳ quái dị, có hạt tròn rõ ràng, không ngờ còn thấy rõ từng hạt một.

Những hạt tròn này lại còn phi hành, sau khi bị lão già u sầu ho ra là bay về tai mắt mũi miệng của lão.

Lão già u sầu biến sắc, vội vàng lớn tiếng nói: “Ta đâu có nhắc tới cái gì vi phạm lời thề... Khụ, khụ, khụ!”

Lão ho khan càng ngày càng kịch liệt, làn khói phun ra càng ngày càng nhiều, càng ngày càng đậm, thậm chí hơi khói tuôn ra từ con mắt của lão, lỗ mũi của lão, lỗ tai của lão, như vực sâu côn trùng rất nhỏ.

Hứa Ứng thầm giật mình, vội vàng lùi lại một bước, quát: “Ngài chuông.”

Quả chuông nghe vậy lập tức tiến tới, tiếng chuông vang vọng, đánh vào thân thể lão già u sầu.

Nó được Trúc Thiền Thiền cải tạo, xưa làm sao bằng nay, không những dấu ấn trên người càng rõ ràng, uy lực càng cường đại, thậm chí vận dụng lực lượng cũng tinh tế nhập vi, đạt tới thành tựu mà trước đây nó không cách nào với tới.

Tiếng chuông của nó đánh vào cơ thể lão già u sầu, nhưng không làm lão bị thương, mà tấn công làn sương mù màu xám trong cơ thể lão già.

“Viu~~”

Sương mù liên miên bị tiếng chuông đánh ra, nhưng không ngờ nó hoàn toàn không hao tổn. Sương mù xám như bầy côn trùng tụ tập lại, vẫn bay về phía lão già u sầu.

Quả chuông vừa sợ vừa giận, lập tức bay lên, tiếng chuông vang vọng không ngừng, định chấn tam đám sương mù màu xám kia.

Nhưng dưới tiếng chuông, sương mù màu xám lúc tan lục tụ, không hạt tròn nào trong làn sương bị quả chuông đánh nát!

Hứa Ứng thấy vậy trong lòng nghiêm nghị, lập tức phát động Thiên Nhãn quan sát, chỉ thấy từng hạt sương mù là từng con côn trùng nhỏ bé không gì sánh được, có cánh có chân, mọc ra vòi hút không hợp với tỉ lệ cơ thể, như phần lưỡi trên cái kéo!

Đột nhiên lão già u sầu kêu thảm, Hứa Ứng nhìn sang, chỉ thấy Nguyên Thần của lão già u sầu rối loạn, đang tan rã!

Đợt công kích của quả chuông vừa rồi không thể đánh tất cả sương mù màu xám ra ngoài cơ thể, giờ phút này đám sương mù màu xám vừa gặm nhấm thân thể Nguyên Thần của hắn, vừa chia tách sinh sôi, chẳng bao lâu sau đã gặm Nguyên Thần của hắn thủng trăm ngàn lỗ.

Lão già u sầu ho khan liên tục, kêu thảm không ngừng: “Ta chỉ nói chuyện của người tiền nhiệm và chính ta, ta không nói bất cứ bí mật gì liên quan tới hắn, không phải vi phạm lời thề.”

Bình Luận (0)
Comment