Lão còn chưa nói xong, đột nhiên da mặt cũng có dấu vết bị côn trùng đục khoét, tiếp đó một tấm da mỏng bay lên.
Hứa Ứng và Ngoan Thất kinh hãi khiếp vía bọn họ chứng kiến trên da mặt cũng có từng hạt màu xám, mỗi hạt đều rất rõ ràng!
Những hạt tròn này nhanh chóng ăn sạch da mặt, sau đó bay về người lão già u sầu!
Lão già u sầu phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết, đập vào khắp nơi trên người, theo bàn tay lão đánh xuống, sương mù liên miên bị ép ra.
Làn sương màu xám bay lượn xung quanh người lão rồi lại chui vào cơ thể. Chẳng bao lâu sau cánh tay lão già u sầu đã bị khoét tới tận xương!
Những làn sương màu xám kia thật ra là từng con côn trùng kỳ dị, cực kỳ bé nhỏ, gặm từ trong ra ngoài. Không bao lâu sau, lão già u sầu chỉ còn lại một bộ xương trắng!
Tiếp đó bộ xương trắng nhanh chóng khô héo mục nát, lại một thời gian ngắn sau đó, cả xương trắng cũng bị gặm sạch sành sanh!
Một đại cao thủ Phi Thăng kỳ, cuối cùng bị ăn tới mức không còn sót lại thứ gì!
Xương cốt, hồn phách, quần áo, pháp bảo, tất cả đều bị ăn sạch!
Hứa Ứng và Ngoan Thất kinh hãi khiếp vía, quả chuông vẫn đang đối phó với làn sương màu xám, trấn áp làn sương dưới chuông, kêu to: “Thất gia, A Ứng, mau tới hỗ trợ! Ta không trấn áp được bọn chúng!”
Làn sương màu xám xung kích, quả chuông bị đâm tới mức phát ra một tiếng coong nhỏ, vách chuông bị bầy côn trùng trong làn sương mù màu xám cắn thủng một lỗ nhỏ.
Bầy côn trùng bay ra qua cái lỗ, chỉ trong chớp mắt đã tụ tập với bầy côn trùng vừa ăn thịt lão già u sầu. Cả bầy múa lượn trên không, tổ hợp thành một tấm phù chú, trên tấm phù lấp lóe chữ Triện!
Phù lục này là tấm phù năm xưa lão già u sầu từng tuyên thệ!
“Phù Nghị nói sau khi thề hắn thấy phù lục tự cháy, thật ra không phải phù lục cháy mà là tự biến thành bầy côn trùng.”
Quả chuông bay ra, đột nhiên Hứa Ứng cuốn ống tay áo, kéo quả chuông tới, không nói một lời phát động quả chuông!
“Coong!”
Tiếng chuông vang vọng, một luồng uy năng đang sợ ập tới, đánh lên tấm phù lục kia.
Phục lục kia bị đánh tan, hóa thành vô số làn sương bay tán loạn khắp nơi.
Hứa Ứng tay cầm quả chuông, vươn người đứng dậy, phóng về phía làn sương màu xám, giờ phút này làn sương màu xám đang ngưng tụ.
Quả chuông thấy vậy vội vàng la hét; “A Ứng, ta không làm được, ta không làm được thật... Coong~~”
Hứa Ứng như hóa thành cầu vồng, chỉ vài bước đã tới trên làn sương màu xám, từ trên trời giáng xuống, ép xuống chỗ bầy côn trùng tụ tập.
Quả chuông bộc phát uy lực, phù văn tiên đạo chữ “Tù” trên vách chuông sáng bừng lên, quả chuông nhanh chóng xoay tròn, hào quang rực rỡ lan tỏa ra xung quanh!
Vô số côn trùng còn chưa kịp tụ tập thì đã thấy vách chuông hiện lên vô số phù văn tiên đạo chữ Tù, đạo âm vang vọng trên không trung, nương theo tiếng chuông cổ xưa hùng vĩ, cứ như vô số thần linh đại diện cho thiên địa pháp tắc đang đứng trong hư không, ngâm nga đạo lý của mình!
Mỗi con côn trùng đều bị giam cầm trong một phù văn chữ Tù, côn trùng va trái va phải, giãy dụa không thôi, thậm chí mở cái miệng sắc nhọn ra, gặm nhấm lồng giam!
Tiếng soàn soạt vang lên, xen lẫn với nhau, đinh tai nhức óc.
Quả chuông từ từ chuyển động trên đỉnh đầu Hứa Ứng, hai ngón tay y đan xen, tạo thành năm chữ “Tù”, đột nhiên hét lớn một tiếng.
Đột nhiên tất cả phù văn chữ “Tù” sáp nhập vào nhau, nhanh chóng hình thành một chữ “Tù” hình lập phương, lơ lửng giữa không trung. Còn trong phong ấn tinh xảo này chỉ còn lại một con côn trùng.
Con côn trùng kia hung ác không gì sánh được, đi tới đi lui trong lồng giam, vỗ cánh lia lịa nhưng không thể bay lên. Nó lại định gặm đứt lồng giam, gặm tới mức ánh lửa văng tung tóe vẫn không phá được.
Quả chuông ngừng xoay, lẩm bẩm nói: “Ta lại làm được rồi? Ta giỏi quá đi!”
Nó vui mừng như điên, nhưng đột nhiên tỉnh ngộ, vội vàng nói: “A Ứng, vì sao ngươi tế ta lên dễ vậy, phát huy được uy lực mà ta cũng không làm được?”
Hứa Ứng giơ tay, nâng cái lồng giam nhỏ bé lên nói: “Tám dấu ấn phù văn tiên đạo trên người ngài chuông là ta khắc lên, đương nhiên ta có thể kích hoạt uy lực của tám chữ này.”
Quả chuông bán tín bán nghi nói: “Ngoài tám chữ này ra, ngươi không lén lút để lại dấu ấn gì trên người ta đấy chứ?”
“Tuyệt đối không.”
Hứa Ứng phát động thần thông Thiên Số, vô số con mắt hiện lên quan sát bốn phương tám hướng, nghiên cứu kỹ lưỡng con côn trùng trong lồng giam rồi nói: “Ngài chuông vốn có uy lực như vậy, chẳng qua không tự kích hoạt phát huy được thôi. Tình cờ là ta lại hiểu cho nên mới có thể giúp ngài chuông phát huy lực lượng vốn có.”
Quả chuông nghe vậy, tâm trạng thoải mái, cười nói: “Thất gia, ngươi dạy dỗ A Ứng không tệ, tâng bốc khiến ta rất thoải mái.”
Ngoan Thất nhắc nhở: “Ngài chuông, nghe tâng bốc sướng thật đấy, nhưng ngươi đừng quên vì sao ngươi không thể phát huy uy lực của mình mà hắn lại làm được.”
Quả chuông lâng lâng nói: “Chuyện này không quan trọng. Đúng như A Ứng đã nói, ta chỉ không tự kích hoạt được mà thôi.”
Ngoan Thất lắc đầu, thầm nghĩ: “Quả chuông bị tâng bốc tới mức ngớ ngẩn rồi, nhưng nói đi cũng phải nói lại, sau khi quả chuông ngớ ngẩn, địa vị của Thất gia lại vững chắc rồi.”
Đột nhiên con côn trùng trong lồng giam cách cách phân chia, chỉ trong chớp mắt đã tách thành vô số con, định trốn khỏi lồng giam. Nhưng côn trùng chia nhỏ, lồng giam cũng chia nhỏ ra, cũng chia thành vô số cái lồng, từ đầu đến cuối luôn nhốt tất cả côn trùng trong lồng giam.
Côn trùng lắc lư, vô số côn trùng lại hợp thể, lồng giam cũng hóa thành một.
Hứa Ứng tán thưởng: “Không hổ là phù văn tiên đạo có thể giam cầm cả ta, đúng là lợi hại. Thất gia, há mồm.”
Ngoan Thất nghe vậy có vẻ không yên tâm nói: “A Ứng, đừng có đặt cái này trong bụng ta! Vạn nhất đám côn trùng này cắn nát phong ấn.”
Hứa Ứng cười nói: “Ngươi có thể yên tâm, nếu phù văn chữ Tù dễ phá giải như vậy, nó đã chẳng thể phong ấn ta nhiều năm như vậy. Nào, há miệng ra.”
Ngoan Thất đang định há miệng thì đột nhiên một giọng nói từ xa vọng lại, cười nói: “Nếu ta không nhìn lầm, vừa rồi huynh đài đã thi triển một loại phong ấn tiên đạo. Chắc thứ phong ấn huynh đài cũng là một loại phù văn tiên đạo!”
Hứa Ứng kinh ngạc, nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy một nam nhân trẻ tuổi nhẹ nhàng hạ xuống Kim Đỉnh. Người này mặc áo xanh, mặc bộ áo choàng màu đen, dung mạo tuấn tú, con mắt nhìn chằm chằm vào phong ấn chữ Tù trong tay Hứa Ứng, kinh ngạc không thôi.
Thanh niên kia đi tới, cúi người với Hứa Ứng nói: “Đệ tử Nga Mi - Nhạn Không Thành, tham kiến thần tiên bất lão.”
Hứa Ứng nghe vậy nghi hoặc nói: “Ngươi từng gặp ta rồi à?”
Thanh niên Nhạn Không Thành nói: “Ba ngàn năm trước, khi thiên địa chưa bị phong ấn, từng gặp thần tiên bất lão ở Nga Mi.”
Hứa Ứng kinh ngạc, quan sát hắn từ trên xuống dưới, dò hỏi: “Ngươi là luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ?”
Nhạn Không Thành lắc đầu nói: “Vẫn đang ở Khấu Quan kỳ thứ hai, chưa luyện thành Nguyên Thần.”
Hứa Ứng càng thấy nghi ngờ nói: “Nhạn huynh đệ, ngươi mở Giáp Tích Huyền Quan, thêm dầu thêm mệnh, tuy có thể tăng cường tuổi thọ nhưng đâu đến mức sống được tới hiện tại?”
Nhạn Không Thành nói: “Năm xưa Nga Mi bị phong ấn, ta thấy thiên địa vặn xoắn, đang định đào tẩu, không ngờ bản thân cũng bị phong ấn. Khi tỉnh lại đã là ba ngàn năm sau, cảnh còn nhưng người đã mất.”