Từ Phúc nhíu mày, không biết vì sao hắn lại nói vậy, nhưng hắn cũng không cần biết.
Đứng trên Phương Trượng tiên sơn, hắn chính là tiên nhân, tiên nhân vô địch!
“Ngươi dung hợp pháp thuật Nga Mi với na thuật, luyện động thiên được cấy ghép tới mức độ hòa hợp vô giới, khiến người ta không khỏi thán phục!”
Từ Phúc đứng trên tiên sơn, y phục không gió mà lay động, lạnh nhạt nói: “Nga Mi là tiên gia chính thống, ngươi nhận được chân truyền của Nga Mi, lại dung hợp với na pháp tới mức độ hoàn mỹ như vậy. Được thôi, ta cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi đỡ được một chiêu của ta, ta sẽ thả ngươi đi, không hỏi tới Nga Mi nữa.”
Kiều Tử Trọng đi về phía hắn, pháp lực, nguyên khí, thân thể, thần thức, Nguyên Thần, âm dương nhị khí đều đạt tới mức độ tiên nhân, lại thêm tiên pháp truyền thừa của Nga Mi, cho dù động thiên của ngươi là cấy ghép nhưng cũng cực kỳ hoàn mỹ!
Kiều Tử Trọng xuất thủ, thời khắc này quanh người hắn tỏa ra tiên quang chói lọi, khiến luyện khí sĩ dung mạo bình thường này như chân tiên giáng thế!
Trong tay hắn, thần thông Nga Mi thể hiện uy lực của tiên đạo, phối hợp với đạo lý thiên địa, mang theo uy thế thiên địa đánh về phía Từ Phúc trên Phương Trượng tiên sơn!
Lúc này Hứa Ứng đã đi xa, đột nhiên tâm thần chấn động, quay đầu nhìn lại, chứng kiến một cảnh tượng khó mà quên nổi.
Trên Phương Trượng tiên sơn, tiên đạo như dòng sông lớn, hội tụ làm một, nghênh tiếp thần thông Nga Mi của Kiều Tử Trọng.
Dòng sông đó như Thiên hà, tráng lệ phi phàm, khiến người ta đã thấy là khó mà quên nổi.
“A Ứng, đừng nhìn nữa, đi mau!” Quả chuông thúc giục nói.
Hứa Ứng quay lại, tăng tốc, phát huy Cực Ý Tự Tại công tới cực hạn, lao nhanh tới Vân Mộng trạch. Bây giờ còn cách Vân Mộng trạch khá xa, cho dù y thi triển Cực Ý Tự Tại công không ngừng lại chút nào, e rằng cũng phải mất một ngày rưỡi mới tới dưới Phù Tang thụ.
Đột nhiên một ngọn tiên sơn nho nhỏ từ trên trời hạ xuống.
Từ Phúc đạp chân trên Phương Trượng tiên sơn, y phục màu đen giang rộng khắp bốn phương tám hướng, chậm rãi hạ xuống.
Hứa Ứng cũng giảm tốc độ, cắn răng đi thẳng về phía trước, lại tới bên cạnh Phương Trượng tiên sơn.
“Chiêu vừa rồi thế nào?” Từ Phúc mỉm cười theo thói quen, hỏi.
Hứa Ứng nói từ tận đáy lòng: “Tuyệt không thể tả, là thần thông đẹp nhất mà ta từng thấy.”
“Ngươi tạo ra đấy.”
Từ Phúc dừng lại, không đi tiếp mà nói: “Hứa quân, là ngươi tạo ra. Hứa quân, thần thông cường đại hoàn mỹ như vậy là ngươi đã truyền cho ta ở hải ngoại.”
Hứa Ứng đi thẳng tới, quay đầu nhìn lại, Từ Phúc không ngăn cản, khiến y khó hiểu.
Nhưng nếu Từ Phúc không muốn bắt y, y cũng nhân cơ hội bỏ đi!
Phía sau vang lên giọng nói đầy ẩn ý của Từ Phúc: “Hứa quân, ngươi định dung hợp na pháp, muốn thần thông kết hợp với na thuật, đó là phản bội chính mình!”
Hứa Ứng coi như không biết, hóa thành một cầu vồng xé gió bay đi!
Từ Phúc đưa mắt nhìn theo, một lúc lâu sau đột nhiên ho khan hai tiếng, lấy khăn tay ra lau máu trên khóe miệng, hạ giọng nói: “Không hổ là lão quái vật hai vạn tuổi, tu vi quá thâm sâu. Nhưng không phải luyện khí không địch lại khí na kiêm tu! Hắn bị thương nặng hơn ta!”
Kiều Tử Trọng trở về Nga Mi sơn, nói với Nhạn Không Thành: “Từ Phúc đã bị ta đả thương, sau này sẽ không tới Nga Mi quấy rối.”
Nhạn Không Thành thấy hắn bị thương rất nặng, trong lòng giật mình, định chữa trị giúp hắn.
Kiều Tử Trọng lại lắc đầu nói: “Tuy ta bị thương nhưng còn chưa tới mức chết. Ta cũng mở bí tàng Nê Hoàn, ngươi có thể yên tâm. Đêm nay ta ở Nga Mi Dược Sư điện, ngươi đừng vào quấy rầy ta. Nếu đêm nay không sao, ta có thể sống sót mà không còn nỗi lo sau này. Nếu không qua được đêm nay, ngươi đợi trời sáng rồi vào nhặt xác cho ta, cũng không cần đau khổ, chôn ta trong mộ huyệt lúc trước là được.”
Nhạn Không Thành nghe vậy kinh hãi nói: “Sư tổ cần bố trí gì không?”
Kiều Tử Trọng nói: “Ta bị người ta ám toán, ăn cắp mất rất nhiều pháp bảo, nhưng muốn giết ta cũng không phải chuyện dễ. Khi ta bố trí ngươi có thể ở bên cạnh quan sát.”
Nhạn Không Thành theo hắn đi vào Dược Sư điện, Kiều Tử Trọng bố trí một đợt cấm thuật Cửu Tiêu Thần Long dẫn của Nga Mi ở bên ngoài điện. Đây là trận pháp tiên thuật đỉnh cấp, bên trong lại bố trí một lượt Thiên Tượng Chư Thiên kiếp trận, là một đại trận sát phạt, mô phỏng Thiên đạo giáng kiếp.
Sau đó lại bố trí ở trong nữa là Huyền Minh Ngũ Quỷ Tỏa Hồn thuật, trong tiếp nữa là Đại Chu Thiên Thần Ma trận, rồi đến Nghịch Tiểu Chu Thiên Thiên Ma trận.
Kiều Tử Trọng bố trí các loại thần thông cấm chế hoặc phù triện tiên đạo trên sàn nhà, vách tường, cây cột, mái vòm... khắp nơi trong Dược Sư điện. Hắn còn cởi y phục ra, vẽ đầy tiên phù lên người mình.
Nhạn Không Thành thấy vậy kinh hãi, dò hỏi: “Sư tổ không chữa thương à?”
Kiều Tử Trọng nói: “Tu luyện na pháp có chuyện cực kỳ khủng khiếp, chuyện khủng khiếp này tương đương với khi luyện khí sĩ nhập đạo, hoặc khi độ kiếp, được tôn là ba chuyện cực kỳ khủng khiếp. Đêm nay ta phải đối mặt với chuyện khủng khiếp này, vì vậy phải bố trí vẹn toàn.”
Y bố trí xong xuôi rồi mời Nhạn Không Thành ra ngoài, nói: “Ngày mai tới gặp ta.”
Đêm đó, trời tối tĩnh lặng.
Dược Sư điện lại lấp lóe ánh sáng, ánh sao như đom đóm bay lượn trên bầu trời. Nhạn Không Thành ra ngoài nhìn lên, chỉ thấy trên bầu trời đột nhiên có mặt trăng như lửa đỏ, tổng cộng có hai vầng trăng, di chuyển trên không trung.
Trăng đỏ bồng bềnh trên bầu trời của Dược Sư điện rồi không hề nhúc nhích.
Đột nhiên trăng đỏ biến mất, ánh sao chi chít cũng biến mất.
Trong Dược Sư điện, Kiều Tử Trọng thầm có cảm giác, mở to mắt lên tiếng: “Ta bố trí các loại trận pháp trong điện ngoài điện, tuy đạo hữu đã chuẩn bị sẵn rồi mới đến, nhưng muốn phá trận của ta, tới gần thân thể ta, chỉ e phải đánh đổi một số thứ.
Ngoài điện có tiếng người vang lên, không phân biệt được là nam hay nữ, lại như có cả giọng nam và nữ, âm điệu trùng điệp, như hảo hữu đang quan tâm thăm hỏi: “Vì sao đạo hữu lại bị thương? Ta nhớ ngươi luôn rất cẩn thận, rất ít khi xung đột với người khác. Năm xưa ta và ngươi gieo hạt, tình cờ gieo cùng một hạt giống, khi đó đạo hữu cũng không xung đột gì với ta mà chọn cách nhượng bộ. Người cẩn thận như vậy sao lại để mình bị thương?”
Kiều Tử Trọng mặt không biểu cảm, cảm xúc trong giọng nói cũng không hề thay đổi, nói: “Do ta không đủ cẩn thận mà thôi, đạo hữu đừng học theo ta.”
Giọng nói kia im lặng một hồi rồi nói: “Nếu ta học theo ngươi thì nên lao vào thật nhanh. Ngươi bố trí trận pháp cấm chế trong lúc trọng thương, khó mà ngăn được ta.”
Kiều Tử Trọng nói: “Trước khi chết ta có thể làm ngươi trọng thương, ngươi lại học ta tìm một đại điện, bố trí mai phục, chờ một người khác tới.”
Giọng nói kia im lặng một hồi, thở dài nói: “Không khéo ta chỉ thấy tịch mịch, muốn tìm một đạo hữu trò chuyện chốc lát, không có ác ý thì sao?”
Kiều Tử Trọng cười lạnh không nói gì.
Âm thanh ngoài điện cười nói: “Chắc ngươi coi trọng tân trưởng giáo của Nga Mi, nên mới vì hắn mà bị thương?”
Kiều Tử Trọng đột nhiên biến sắc, định đứng dậy nhưng lập tức tỉnh ngộ, lại chậm rãi ngồi xuống.