Âm thanh ngoài điện nói: “Có lẽ ta nên mời vị tiểu đạo hữu này tới.”
Kiều Tử Trọng nói: “Nga Mi ta có rất nhiều sư tổ phi thăng, ba ngàn năm trước khi thiên địa biến đổi bọn họ đã ra tay bảo vệ thằng nhóc độc đinh của Nga Mi này. Ngươi mà động vào hắn, ta không biết kết quả của ngươi sẽ ra sao, nhưng ngày này sang năm ta sẽ viếng mộ cho đạo hữu.”
Âm thanh ngoài điện im lặng, một lúc lâu sau không lên tiếng.
Kiều Tử Trọng vẫn âm thầm đề phòng, không dám sơ sẩy. Cứ như vậy đến sáng sớm, mặt trời mọc, ánh nắng chiếu vào Dược Sư điện, chỉ nghe bên ngoài điện vang lên một tiếng thở dài u oán, tiếng thở dài xa dần.
Kiều Tử Trọng vẫn không dám lơi lỏng, vẫn rất đề phòng, lại qua thời gian một chén trà, đã có ánh mặt trời chiếu vào trong Dược Sư điện.
Đột nhiên “vầng thái dương” ngoài điện vụt tắt, âm thanh kia cười nói: “Đạo hữu cẩn thận cả đời, tại hạ bái phục.”
Giọng nói của hắn đi xa.
Kiều Tử Trọng chờ đợi một lúc rồi mới trầm tĩnh lại.
Hắn đẩy cánh cửa Dược Sư điện ra, mặt trời vừa ló, mây mù trắng ngần lượn lờ trên dãy núi Nga Mi, Kim Đỉnh lấp lánh dưới ánh nắng.
Kiều Tử Trọng như được sinh ra lần nữa, thở một hơi dài nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng sống sót.”
Vân Mộng trạch, Phù Tang thụ.
Ngày mới tờ mờ sáng, khí hậu hơi lạnh, ngọn lửa trên người Kim Ô cao tuổi ảm đạm dần, vì thế Kim Ô giương cánh, vỗ mạnh một cái, để ngọn lửa trên người mình lại cháy mạnh hơn.
Nó há miệng phù một tiếng phun thần hỏa hừng hực trong cơ thể ra, nhen lửa trên Phù Tang thụ.
Từ khi nó sống trên tán cây, gốc thần thụ này thi thoảng lại được thần hỏa của nó rèn luyện, dường như càng ngày càng hưng thịnh.
Hứa Ứng và quả chuông đi tới giữa làm sương mù mát mẻ của sáng sớm, chỉ thấy dân chúng nhà Thương đã bắt đầu một ngày mới vất vả, rất nhiều luyện khí sĩ cũng bắt đầu luyện công buổi sáng, cũng có một số người đang chuẩn bị giáo mác, lưới đánh cá, sẵn sàng đi săn.
“A Ứng!” Ngoan Thất đi tới đón, nói: “Thiền Thiền lão tổ đã xóa sạch dấu ấn trên đống bảo bối rồi. Lão nhân gia ấy nói chỉ lấy của ngươi ba phần mười.”
Hứa Ứng gật đầu: “Lấy ba phần mười mà rửa sạch tang vật cũng coi là công bằng. Thiền Thiền đâu rồi?”
“Bên kia, định ra ngoài bắt cá.”
Hứa Ứng nghe vậy nghi hoặc, Trúc Thiền Thiền là loại người không có lợi không chịu dậy sớm, sao lại chủ động giúp dân chúng nhà Thương bắt cá?
“A ba a ba.” Trong đám người, Trúc Thiền Thiền quay đầu lại, nói với vẻ chất phác.
Sắc mặt A Ứng tối sầm: “Thảo gia chơi tới phát nghiện rồi à?”
Y vội vàng lấy một lá cây Bất Tử tiên dược ra, tiên thảo màu tím lập tức vứt bỏ Trúc Thiền Thiền, hưng phấn bay tới, hạ xuống vai Hứa Ứng.
Ngoan Thất tố cáo: “Hôm qua Thảo gia còn khống chế ta, ta còn định tới Nga Mi tìm các ngươi nhưng bị nó khống chế.”
Hứa Ứng đờ đẫn nói: “A ba a ba?”
Ngoan Thất rùng mình, không dám nói tiếp.
Quả chuông nói: “Cọng cỏ chết tiệt, ngươi chết chắc rồi, A Ứng mà ngươi cũng dám động! Ta đi mách với Kim gia!”
Tiên thảo màu tím khống chế Hứa Ứng, đoạt lại một chiếc lá từ chỗ y, vạch lên đầu đếm thử, có bốn cái lá cây, trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Kim Bất Di bị quả chuông đánh thức, lập tức rủ cái cổ dài xuống, đầu chim cúi tới trước Hứa Ứng bị khống chế, sắc mặt hung ác quát: “Mẹ nó, ngươi có biết sự lợi hại của Kim gia không? Mau buông công tử ra, nếu không Kim gia a ba?”
Cọng cỏ tím ghim trên đỉnh cầu Kim Bất Di, ngơ ngác ngẩng đầu lên, hết nhìn đông lại nhìn tây, nghi hoặc nói: “A ba a ba?”
Ngoan Thất và quả chuông cực kỳ sợ hãi, cùng nhìn tiên thảo màu tím, run lên lẩy bẩy.
Hứa Ứng thấy vậy quát: “Thảo gia, buông Kim gia ra! Ngươi nhìn trong tay ta là cái gì đây?”
Y đang định lấy chiếc lá Bất Tử tiên dược cuối cùng ra nhưng lục lọi trong người chẳng thấy gì, thầm buồn bực: “Kỳ quái, cái lá của ta bay đâu rồi? Rõ ràng vừa rồi vẫn còn!”
Y hoàn toàn không biết chuyện mình vừa bị tiên thảo màu tím khống chế!
Trúc Thiền Thiền cũng tỉnh táo lại, thấy y như vậy hoảng hốt nói: “Hạo Kinh còn chưa luyện xong, ngươi không có việc gì rồi thì ta về Hạo Kinh trước đây! Khương Thái sư còn đang chờ ta về!”
Hứa Ứng vội vàng nói: “Thiền Thiền, không biết bao giờ thì Chu Thiên tử trở về, cẩn thận hắn chặt đầu ngươi!”
Trúc Thiền Thiền đi tới bên cạnh y, nói nhỏ: “Cỏ mộ phần kia chẳng lành, mấy ngày nay lúc nào ta cũng ngơ ngơ ngác ngác, lúc thì tỉnh táo lúc thì u mê, là do nó động tay động chân với ta. Hạo Kinh còn chưa luyện thành thì ta sẽ không mất mạng. Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không để Hạo Kinh được luyện thành. Cáo từ, cáo từ!”
Cô tế Phi Lai phong lên rồi vội vội vàng vàng bay đi. Đột nhiên Trúc Thiền Thiền bay vòng lại nói: “Ta đã lấy ba phần mười kia rồi, lần sau có chuyện tốt như vậy nhớ nói cho ta. Nếu số lượng nhiều ta có thể giảm giá cho ngươi.”
Hứa Ứng đưa mắt nhìn cô gái này đi xa, thầm nghĩ: “Thảo gia đúng là, dọa cô nương này chạy mất rồi. Nhưng nhân gian tự có chân tình, Thảo gia khống chế người khác chứ không khống chế ta. Chúng ta có giao tình sinh tử!”
Tiên thảo màu tím khống chế Kim Bất Di bay tới bay lui, phun lửa tứ phía. Hứa Ứng tìm đúng thời cơ, tóm lấy đầu tiên thảo màu tím, rút nó khỏi thân thể Kim Bất Di.
Tiên thảo nổi giận, một người một cỏ ra tay đánh nhau, đánh tới trời long đất lở.
Hứa Ứng bị đánh tới chảy máu mũi, thế là tóm lấy cổ tiên thảo màu tím, lên gối ngay chỗ rễ cây nó phân nhánh, đánh cho tiên thảo lăn lộn dưới đất.
Ngoan Thất và quả chuông thấy vậy đều sợ hãi.
Tiên thảo màu tím ngoan ngoãn được một thời gian, nhưng nhân lúc Hứa Ứng và bọn Ngoan Thất để ý, thấy nó lại âm thầm luyện tập kỹ xảo lên gối, trong lòng mọi người đều lo lắng.
“A Ứng, hay là ngươi xin lỗi nó đi.” Ngoan Thất khuyên nhủ.
“Đúng vậy đúng vậy!” Quả chuông nói.
Hứa Ứng cười lạnh: “Ta quyết không khuất phục trước nó!”
Cuối cùng Hứa Ứng vẫn quyết định nhịn nhục, nhận lỗi với tiên thảo màu tím, nói: “Mọi người là bằng hữu, ta không nên chơi chiêu hạ lưu như vậy với ngươi, mong ngươi tha lỗi cho ta.”
Tiên thảo màu tím rất độ lượng, tha thứ cho y.
Hứa Ứng thở phào một tiếng, ổn định tâm thần, rèn luyện Kim Đan và đạo pháp của mình, rèn luyện võ đạo, truyền thụ sở học sở ngộ của mình cho dân chúng nhà Thương.
Ngoan Thất cũng âm thầm tập trung, dụng tâm học tập lĩnh ngộ Kim Quỹ Thái Thượng tiên thư, thầm nghĩ: “Chỉ cần ta học được Kim Đan Đại Đạo là địa vị sắp được tăng lên rồi!”
Hắn hùng tâm tráng trí nói: “Tuy ta không làm gì được Thất gia và Kim gia, nhưng chắc chắn có thể xử được quả chuông! Sớm muộn gì cũng có ngày nó phải kêu là Thất gia tha mạng!”
Hứa Ứng dạy bọn họ xong, lại lấy những pháp bảo lấy trộm trong lăng mộ của Kiều Tử Trọng ra, tế luyện cẩn thận.
Y chuẩn bị cho hành trình tới cõi âm.
Lần này tới cõi âm, đuổi bắt Mạnh Bà, Mạnh Bà sống từ rất lâu trước kia, thực lực cao thâm khó lường, y nhất định phải chuẩn bị chu toàn, sẵn sàng cho bất cứ tình huống bất trắc nào.
Lần chia của này, Thiền Thiền lấy đi ba thành, trong đó có bốn cái chuông gió Địa Phong Thủy Hỏa trong căn lầu, gạch vàng khắc dấu đạo tượng sơn hà cũng bị cô cầm đi, coi như ba phần mười tang vật.