Trong tay Hứa Ứng còn lại hai mươi tư viên Sơn Hà Hạo Nguyệt châu, được tế luyện như một bộ pháp bảo. Y phát hiện bộ pháp bảo này cực kỳ lợi hại, uy lực kinh ngạc, chỉ e mỗi hạt châu đều không kém ngài chuông bao nhiêu.
Hai mươi tư viên tổ hợp lại còn là một bộ trận pháp tiên gia đỉnh cấp!
“Thanh Sương sư tổ đúng là lợi hại!”
Hứa Ứng lắc đầu tán thưởng, cảm động khó tả: “Hắn luyện chế bảo vật quá xuất sắc cho ta.”
Ngoài ra còn có đạo đài, thủy tạ, lang kiều, ngọa ba kiều, thác nước, thú trấn lăng, các loại bảo vật đều cực kỳ lợi hại. Chẳng qua Hứa Ứng để ý nhất lại là bức tranh mà Phong sư thúc vẽ trước lúc lâm chung.
Trước khi lâm chung Phong sư thúc đã đại triệt đại ngộ, dung nhập cảm ngộ và mong chờ của bản thân về tiên giới vào bức tranh này, khiến bức tranh có năng lực quỷ thần khó lường!
Nhưng bức tranh này vẫn chưa phải pháp bảo, cần Hứa Ứng luyện nó thành pháp bảo mới có thể phát huy được uy năng. Hứa Ứng tế luyện rất cẩn thận, chỉ sợ đạo pháp của mình làm vấy bẩn bảo vật này, phá hủy đạo vận trong bức tranh này.
Mười mấy hôm sau y mới luyện xong bức tranh, không còn là một vách đá mà là một bức tranh có thể cuộn lại trải ra.
Hứa Ứng cầm theo bức tranh này, tìm thợ làm thành cuộn tranh, lại bảo quả chuông khắc thêm một dấu ấn hình quả chuông, bảo Ngoan Thất khắc thêm một dấu ấn hình con rắn, cuối cùng nhờ Kim Bất Di khắc một dấu Kim Ô, bấy giờ mới hoàn thành.
“Cuộn tranh này là hình ảnh tiên đạo của Nga Mi Phong sư thúc, vậy thì gọi là Phong Ma đồ.”
Hứa Ứng nói. Ngoan Thất vội vàng lên tiếng: “A Ứng, hay là gọi là Đạo Hóa đồ đi, mang ý nghĩa Phong sư thúc trước lúc lâm chung ngộ đạo vẽ lên bức tranh tiên đạo, ngươi cảm thấy thế nào?”
Hứa Ứng sắc mặt ôn hòa nói: “Vẫn là Thất gia có văn hóa, hơn ta rất nhiều. Thảo gia, ngươi nên tiếp xúc với Thất gia, học tập một chút.
Tiên thảo màu tím chui vào khu vực Hi Di của Ngoan Thất, thành ra Ngoan Thất thường xuyên kêu a ba a ba, rất hay ngơ ngác ngây ngẩn.
Hai ngày sau, Hứa Ứng chuẩn bị thỏa đáng, trong số dân chúng Nhà Thương có không ít luyện khí sĩ tới lễ bái Kim Bất Di, cung cấp tiên dược lục bí cho nó, Kim Bất Di cũng có thời gian thanh tỉnh hiếm thấy.
Chuẩn bị xong xuôi, Hứa Ứng lập tức lên đường tới Vọng Hương Đài ở cõi âm.
Y không hiểu nhiêu về cầu Nại Hà, lần trước trèo lên cầu là đi qua Vọng Hương Đài, được Viên Thiên Cương chỉ điểm mới có thể tìm được cầu Nại Hà, rời khỏi cõi âm.
Lần này Hứa Ứng mang Kim Bất Di, Ngoan Thất và quả chuông trở lại Linh Lăng, đi theo con đường lúc trước. Cả Hứa Ứng và Ngoan Thất đều thấy bồi hồi.
Nhất là Hứa Ứng, trong Vọng Hương Đài y đã thấy cố hương thật sự của mình, khu đất Hứa gia. Nhưng khi đó quả chuông hôn mê bất tỉnh, không có ý ức về chuyện này.
Hứa Ứng đi qua Vọng Hương Đài tới quán rượu nhỏ ngoài cõi âm, cũng cảm thấy thân thiết, cười nói: “Trong này có lão quỷ, lần trước chúng ta tới đây bọn họ còn ăn thịt người trong quán!”
Nhưng y nhìn sang phía quán rượu, chỉ thấy quán rượu rỗng tuếch, đám xương khô ăn thịt người đã không còn tăm hơi.
Ngoan Thất nhanh chóng đi tới, quan sát một hồi rồi quay đầu lại nói: “A Ứng, đám xương khô này bị người khác diệt trừ rồi!”
Hứa Ứng kinh ngạc, đi tới quan sát, chỉ thấy trong quán có rất nhiều bộ xương khô chạy ngổn ngang lộn xộn, trên xương cốt có nhiều vết kiếm, còn bốn phía của vết kiếm còn có dấu vết đốt cháy khét lẹt. Hứa Ứng kinh ngạc, cảm nhận tỉ mỉ, chỉ thấy kiếm ý lưu lại trong vết kiếm cực kỳ tinh diệu, không hề kém hơn kiếm thuật của Cửu Long sơn.
“Nhưng không phải kiếm thuật của Cửu Long sơn!”
Hứa Ứng ngẩng đầu lên, nhìn Vọng Hương Đài tỏa khói xanh phía trước, hạ giọng nói:
“Xem ra đúng như Từ Phúc đã nói, ngoài Nhạn Không Thành ra còn không ít luyện khí sĩ được tiên nhân lựa chọn, sống sót qua kiếp nạn ba ngàn năm trước!”
Một biến cố thay đổi cả thế giới Nguyên Thú đang âm thầm diễn ra!
Đây là lần thứ hai Hứa Ứng tới Vọng Hương Đài, trong lòng hắn không khỏi thấp thỏm.
Vọng Hương Đài có một loại lực lượng thần kỳ, có thể khiến người ta quay đầu lại là thấy quê quán, gặp được người thân. Lần đầu tiên y tới nơi này đã trông thấy cha mẹ mình, thấy mình hồi nhỏ. Khi Hứa Ứng đi vào Vọng Hương Đài lần nữa, làn sương mù màu xanh ập tới, che khuất tầm mắt y.
Y đi thẳng về phía trước, đột nhiên trong sương mù có ánh lửa bập bùng, y dừng bước, chỉ thấy không biết từ lúc nào mình đã ở trong một trận hỏa hoạn. Kim Bất Di, quả chuông và Ngoan Thất đều không thấy tung tích. Hứa Ứng đã quen với chuyện này.
Lần trước đi vào Vọng Hương Đài, y cũng mất tung tích Ngoan Thất, mãi tới khi ảo ảnh biến mất, bọn họ mới nhìn thấy nhau.
Trong ngọn lửa vang lên tiếng gỗ nổ lép bép, ánh lửa không ngừng bùng lên, phòng ốc sụp đổ, xà nhà rơi xuống!
Hứa Ứng đưa mắt nhìn quanh , từng thi thể ngổn ngang lộn xộn nằm trong ngọn lửa, bị nhen lửa đốt thành màu đen. Bên tai vang lên tiếng ồn ào đinh tai nhức óc như chúng sinh tụng niệm, lại như Thiên thần thì thầm, khiến người ta phát cuồng, là tạp âm mà phàm nhân không thể nghe được!
Y thấy loáng thoáng bên ngoài biển lửa có cái bóng hùng vĩ, sừng sững giữa thiên địa, dáng vẻ cao to dữ tợn, khiến người ta không thể tin nổi.
Y phát hiện tầm nhìn của mình hơi thấp, cúi đầu quan sát mới thấy là một đôi tay trẻ con non nớt.
“Đây là chuyện khi ta còn nhỏ.”
Hứa Ứng kinh ngạc ngẩng đầu lên, tâm thần chấn động: “Đây là vụ hỏa hoạn ở khu đất Hứa gia.”
Vụ hỏa hoạn này khác với hỏa hoạn ở khu đất Hứa gia trong trí nhớ của y, ánh lửa che kín tầm mắt y, phòng ốc sụp đổ, cũng không có những thần ma nguy nga hùng vĩ bên ngoài đám cháy.
Hơn nữa khu đất Hứa gia trong trí nhớ của Hứa Ứng cũng không phải khu đất Hứa gia trước mắt.
“Ký ức về khu đất Hứa gia cũng là giả, cũng là giả...”
Hứa Ứng thấy quần áo của mình bị hỏa hoạn đốt cháy, làn da bị lửa thiêu khét lẹt, y nghe thấy tiếng khóc của chính mình.
Lúc này trong biển lửa lại có người lao tới, đó là một cặp vợ chồng trẻ tuổi, người phụ nữ ôm lấy y ra ngoài; nam nhân thì ở lại phía sau ra sức chém giết, ngăn cản những thân hình hùng vĩ vặn vẹo kia.
Trong mắt Hứa Ứng chỉ có lửa, cho dù bọn họ đi tới đâu thì khắp nơi cũng chỉ có ánh lửa hừng hực. Không phải chỉ khu đất Hứa gia có hỏa hoạn, cứ như toàn bộ thế giới đều bị nhen lửa!
Cặp vợ chồng trẻ mang y theo, lao thẳng về phía xa.
Hứa Ứng rất muốn thấy rõ gương mặt của bọn họ, nhưng khi y nhìn vào gương mặt cặp vợ chồng, ký ức bỗng trở nên mơ hồ, có làn sương ập tới, như dòng lệ mông lung che phủ tầm mắt y.
Y không cách nào nhớ được gương mặt của họ, trong trí nhớ có một luồng lực lượng thần bí không ngừng xóa bỏ gương mặt họ.
“Hứa Ứng, Hứa Ứng. Nhớ họ thật của con, đừng quên tên của con.”
Người phụ nữ đang bế y dịu dàng nâng... gương mặt y lên, nở nụ cười khích lệ, hai con ngươi đẫm lệ, nói với y: “Chạy thẳng về phía trước! Chạy đi, đừng dừng lại!”