Hứa Ứng nhanh chân chạy về phía trước, vừa chạy vừa khóc lóc, ngọn lửa tách sang hai bên, tạo thành một con đường không ngừng trải dài về phía trước.
Y loáng thoáng chứng kiến thân hình khổng lồ đang chém giết với cặp vợ chồng, thấy thần linh nguy nga không gì sánh được vung vũ khí phủ kín không trung.
Y ra sức chạy về phía trước, tiếng dặn dò “Hứa Ứng Hứa Ứng" như khắc sâu vào trong tâm trí của y, không cách nào xóa nhòa, chỉ có thể từ từ phong ấn.
Y tiếp tục chạy về phía trước, chạy không ngừng bước. Cuối cùng biển lửa trước mặt cũng biến mất.
Y lao ra khỏi biển lửa, quay đầu nhìn lại, biển lửa đã biến mất. Những người khổng lồ hùng vĩ nguy nga cũng không còn bóng dáng, cứ như mọi chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mộng. Hứa Ứng cúi đầu nhìn hai tay mình, đôi tay đã trưởng thành, to bè rắn chắc. Y không còn là đứa bé bất lực chạy trong biển lửa, y đã lớn.
“Nơi này là Vọng Hương Đài, có thể chứng kiến quê hương.”
Hứa Ứng quay đầu lại lần nữa nhưng Vọng Hương Đài không làm như ý nguyện của y, không cho y thấy quê hương. Y chỉ thấy làn khói xanh mênh mông phủ kín sông núi.
Vừa rồi y chạy như điên trong biển lửa, không biết chạy bao xa, giờ phút này bốn phía cực kỳ lạ lẫm, y cũng không biết bây giờ mình đang ở đâu trong Vọng Hương Đài.
“Có lẽ thứ ta thấy trong Vọng Hương Đài không phải quá khứ mà là quê hương trong trí nhớ của ta.”
Hứa Ứng thầm nhủ trong lòng: “Có lẽ Vọng Hương Đài không thần kỳ như vậy, nó chỉ giúp chúng ta mở ký ức ở sâu trong lòng. Cha mẹ ta, quá khứ của ta, thật ra đều giấu trong trí nhớ của ta.”
Ánh mắt y nôn nóng hẳn lên, từng bát Mạnh Bà thang chôn vùi ký ức từng kiếp của y. Tìm thấy Mạnh Bà là có thể mở được những ký ức này, y sẽ nhớ lại tuổi thơ, nhớ lại cha mẹ, nhớ lại quá khứ của mình.
Hứa Ứng cao giọng gọi: “Kim gia, ngài chuông.”
Giọng nói của y quanh quẩn giữa Vọng Hương Đài mênh mông bát ngát, vang vọng giữa những dãy núi: “Kim gia~” “Ngài chuông~” “Ha ha ha ha~”
Tiếng vọng của dãy núi làm thay đổi giọng nói y, biến thành tiếng cười quái dị.
Trong lòng Hứa Ứng cảm thấy nặng nề, y lạc mất đám người Kim Bất Di.
Hắn không biết những thứ bắt chước giọng nói của y là gì, nhưng trong Vọng Hương Đài có một truyền thuyết, đó là có một số cường giả trước khi lâm chung sẽ chọn cách trốn vào Vọng Hương Đài, giấu mình giữa hai giới âm dương, dùng cách này níu giữ tính mạng. Lần trước Hứa Ứng vào Vọng Hương Đài đã gặp những người này.
Bọn họ đã không thể gọi là người, bọn họ dùng các loại bí thuật kỳ dị quỷ quái lạ để khiến mình đồng hóa cộng sinh với thực vật, hy vọng có thể kéo dài tính mạng. Nhưng lần đó Hứa Ứng đi vào sinh lộ nên không gặp nguy hiểm. Mà hiển nhiên lần này y không ở trên sinh lộ.
Trong sơn cốc có thứ gì men theo giọng nói của y lao tới, còn không ngừng lặp lại lời y: “Kim gia! Ngài chuông!”
Hứa Ứng nhìn theo hướng tiếng nói, chỉ thấy một làn sương máu ập tới, vang lên sàn sạt.
Trong làn sương máu loáng thoáng một thân hình cao gầy, nhìn từ xa lại thì hắn không có làn da, lại vừa cao vừa gầy, đầu cũng biến thành vừa dài vừa nhỏ tới mức phi lý.
"Kim gia! Ngài chuông!"
Thân hình cao gầy trong làn sương máu dừng bước, mở miệng nói. Sau đó nó ghé tai lắng nghe, như đang phán đoán vị trí của Hứa Ứng.
“Hắn là một luyện khí sĩ tránh né tử vong!”
Hứa Ứng thầm giật mình, khi còn sống luyện khí sĩ này cực kỳ cường đại, nhưng không biết vì sao lại biến thành bộ dạng này, đã không thể gọi là người!
“Vọng Hương Đài nằm giữa sinh tử, trong khe hở âm dương, thiên địa nguyên khí ở nơi này cực kỳ quái lạ, ảnh hưởng tới những người trốn ở đây!”
Hứa Ứng lập tức ý thức được, chắc chắn nơi này còn có vấn đề khác, không thì vì sao luyện khí sĩ còn bị bóp méo cả suy nghĩ?
Lúc này lại có một âm thanh vang lên, là một tảng máu thịt bò dưới mặt đất, mọc ra mấy chục cái mặt, hơn trăm cái chân. Những gương mặt kia mỉm cười, dồn dập hô to: “Kim gia! Ngài chuông!”
Thân hình cao gầy trong làn sương máu nghe thấy âm thanh, lập tức đánh về phía khối máu thịt kia. Khối máu thịt kia cũng không cam lòng yếu thế, nhanh chóng phản kích.
Hứa Ứng thấy vậy lặng lẽ bỏ đi, thầm nghĩ: “Chỉ e những người hết tuổi thọ trốn vào Vọng Hương Đài đều xảy ra biến hóa quái dị. Rõ ràng là sống sót theo cách này có tai họa ngầm cực lớn!”
Phía sau bỗng có chấn động khủng khiếp, cứ như có hai cao thủ tuyệt thế giao chiến. Hứa Ứng thầm giật mình, đó là hai con quái vật vừa rồi đang chém giết với nhau!
“Vọng Hương Đài nguy hiểm hơn ta tưởng tượng! Ta đã là cường giả Kim Đan Khấu Quan kỳ thứ hai, Kim Đan trong trẻo vô lậu, vô biên vô giới. Nhưng ở cái nơi đâu đâu cũng là cường giả biến dị này, cùng lắm chỉ có một chút sức tự vệ!”
Hứa Ứng quan sát bốn phía, cố gắng tìm kiếm dãy núi quen thuộc, thầm nghĩ: “Ngài chuông và Thất gia có Kim gia và Thảo gia, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, nhưng nếu ta bất cẩn, chắc chắn sẽ gặp chuyện! Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể tìm tới cầu Nại Hà rồi tụ tập với bọn họ ở trên cầu!”
Lần trước y tới Vọng Hương Đài là nhờ cha mẹ chỉ hướng, tìm được con đường đi ra, còn lần này y chỉ có thể dựa vào bản thân mình. Trong lòng y càng ngày càng nặng nề, y không tìm thấy bất cứ dãy núi quen thuộc nào.
Điều kỳ quái hơn nữa là y không ngừng đi tới phía trước nhưng mỗi khi quay đầu lại thì khói xanh luôn hiện lên phía sau.
Bất luận y đi bao xa, đi bao nhanh, khói xanh luôn luôn đuổi kịp y, che phủ sông núi sau lưng y, khiến y không thể trở lại theo đường cũ!
Nói cách khác Vọng Hương Đài không có lối quay về, chỉ cần bước chân ra là không thể lùi lại!”
“Vọng Hương Đài nằm ở nơi tiếp giáp âm dương, rốt cuộc nơi này lớn đến mức nào?”
Trên trán Hứa Ứng đổ mồ hôi lạnh, biên giới giữa cõi âm và dương gian dài bao nhiêu, chỉ e Vọng Hương Đài sẽ dài bấy nhiêu!
Nếu mình không biết phương hướng, cứ đi dọc đường biên giới, chỉ e vĩnh viễn cũng không tới được điểm cuối!
Đáng sợ hơn nữa là trong Vọng Hương Đài có rất nhiều người biến thành ma quái, vẫn giữ được sức chiến đấu khi còn sống, liên tục truy đuổi y.
Trên người Hứa Ứng chỉ có hai mươi tư viên Sơn Hà Hạo Nguyệt châu, không có pháp bảo nào khác, trong lúc nguy cấp đành phải dùng Sơn Hà Hạo Nguyệt châu đối địch. Y đột nhiên thấy phía xa có ánh sáng lóe lên, trong lòng máy động: “Kiếm quang!”
Tinh thần của y phấn chấn hẳn lên, lập tức đi theo hướng có ánh sáng.
Không bao lâu sau, Hứa Ứng đi tới nơi có ánh sáng, chỉ thấy nơi này là một hẻm núi, bốn phía bao phủ bởi dãy núi, trên vách núi đá đâu đâu cũng là mảnh phi kiếm vỡ nát, cắm ngổn ngang lộn xộn vào trong lòng núi.
“Có người gặp phải kình địch, đại chiến ở đây, bị phá nát rất nhiều phi kiếm.”
Hứa Ứng xem xét mảnh vỡ phi kiếm, trong lòng máy động: “Loại kiếm thuật này rất giống kiếm thuật giết chết đám quỷ quái trong quán rượu, chẳng lẽ luyện khí sĩ kia cũng lạc đường?”
Y men theo mảnh vỡ phi kiếm đi thẳng về phía trước, đột nhiên nghe giọng nói của một cô gái vang lên: “Thương Dương sư thúc, ngươi không nhớ năm xưa khi thiên địa biến đổi, ngươi chủ động xả thân dẫn một nhóm tôn giả Kiếm môn đi vào Vọng Hương Đài, giữ lại tấm thân hữu dụng mong chờ tương lai.”