Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 424 - Thảm Án Kiếm Môn 1

Tinh khí thần của y ngưng tụ cao độ, khí huyết cũng dần dần vận chuyển tốc độ càng lúc càng tăng nhanh, trong cơ thể phát ra tiếng vang mênh mông của Thiên Hà!

Nương theo quyền cước của y, chưởng phong của y từ từ hóa lớn, kình lực đánh ra càng lúc càng xa.

Hứa Ứng cứ như dần dần khôi phục tu vi, quyền cước như có được thần thông, uy lực càng lúc càng mạnh!

Dần dà, Thiên Hà mục nát của y lại khôi phục sức sống, khiến khí huyết thông suốt, Thiên Sơn như được gột rửa!

Khu vực Hi Di của y, lớp mục nát trên Ngũ Nhạc tiên sơn rơi rụng, cỏ cây gặp ngày xuân, lại xanh um tươi tốt.

Tu vi của y vẫn bị tiên đạo trấn áp, thần thức vẫn bị tiên đạo ảnh hưởng, Kim Đan vẫn im lặng.

Nhưng một luồng lực lượng khác không bị tiên đạo trấn áp lại thức tỉnh, theo ý chí và tinh thần của y lớn mạnh, nó cũng không ngừng lớn mạnh!

“Phù!”

Khí huyết của Hứa Ứng xung kích biển lửa và đại dương, khiến Tam Muội chân hỏa và Tam Muội thần thủy lại tỏa ra sức sống, Kim Đan lại bay lên từ trong lô đỉnh, tỏa ra vạn luồng hào quang!

Võ Đạo Kim Đan không có pháp lực, không có thần thức!

“Hôm đó Địch Võ Tiên dùng võ hóa đạo, ta có thể làm được như vậy không?”

Kim Đan của Hứa Ứng chiếu rọi, bay lượn trong cơ thể. Kim Đan phi hành lên trên, xoay tròn quanh hai mắt hai tai y, dần dần con mắt y bắt đầu mọc ra, chẳng bao lâu sau đã mọc lại như cũ, khôi phục thị giác!

Màng nhĩ của y cũng phục hồi, hai tai khôi phục thính giác!

Võ Đạo Kim Đan vận chuyển tới lỗ mũi, lỗ mũi cũng được tạo ra!

Tiên điện kia vẫn trấn áp tu vi khác của y, nhưng cuối cùng y đã có thể dùng võ hóa đạo, đột phá trấn áp và ảnh hưởng!

Hứa Ứng cởi dải lụa bên hông ra, nắm lấy cổ tay Thời Vũ Tình, nhanh chóng chạy ra ngoài thành.

Y né tránh những người cản đường, tránh khỏi những sinh vật vặn vẹo khó tả, bước chân nhẹ nhàng linh hoạt.

Tiên đạo vẫn đang xâm lấn tai mắt mũi miệng của y, khiến dạ dày của y sinh trưởng như mãng xà, nhưng dưới hào quang của Võ Đạo Kim Đan, ảnh hưởng của tiên đạo càng lúc càng nhỏ.

Cuối cùng Hứa Ứng cũng chạy ra khỏi tòa thành này, ảnh hưởng của tiên điện đồng xanh đối với y cũng hạ xuống thấp nhất.

Võ Đạo Kim Đan xoay tròn vù vù xung quanh y, loại trừ ảnh hưởng trên thân thể, rồi lập tức bay vào khu vực Hi Di của y, hào quang Kim Đan quét qua mọi nơi, tất cả mục nát nhanh chóng biến mất, cả cảnh giới luyện khí lẫn thân thể lục bí đều khôi phục bình thường.

Tu vi của Hứa Ứng khôi phục, nguyên khí căng tràn bành trướng, Kim Đan cũng tỏa hào quang rực rỡ.

Đột nhiên trong thành có tiếng hô nhẹ, như tiếng trầm trồ thán phục khi thấy y có thể lao ra ngoài vòng ảnh hưởng của thiên địa. Trong lòng Hứa Ứng máy động, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nóc tòa tiên điện đồng xanh ở phía xa.

“Trước khi ta hủy hai mắt có thấy loáng thoáng trong tiên điện có một nữ nhân, chẳng lẽ là cô ấy trầm trồ?”

Hứa Ứng suy nghĩ một hồi, thầm nhủ trong lòng: “Cô ấy là tiên tử bị đầy xuống trần gian à?”

Y lập tức quên sạch chuyện này, thầm nghĩ: “Cho dù là tiên tử cũng là loại tà ác không gì sánh được, làm vấy bẩn Vọng Hương Đài, khiến cho không biết bao nhiêu người mất mạng.”

Y tế Kim Đan lên, giúp Thời Vũ Tình loại trừ một chút tiên đạo xâm lấn. Thời Vũ Tình bị tiên đạo ô nhiễm không nhiều, dù sao bọn họ chỉ bị nhốt trong thành hơn mười ngày, không phải quá lâu. Nếu giống như những người trong thành, bị ô nhiễm không biết bao nhiêu năm, vậy thì Võ Đạo Kim Đan của Hứa Ứng cũng không trừ được.

Hứa Ứng luyện hóa tiên đạo xâm lấn giúp thiếu nữ, sau đó mới điều động hoạt tính Nê Hoàn, khôi phục tai mắt mũi miệng cho cô.

Thời Vũ Tình mơ màng tỉnh lại, cứ như cách cả một đời, nói: “Ngươi dẫn ta ra ngoài rồi? Chẳng lẽ ta nằm mơ? A, A Ứng, hình như khí chất của ngươi hơi khác lúc trước.”

Hứa Ứng thản nhiên nói: “Qua hai tháng rồi nên anh tuấn hơn một chút.”

Thời Vũ Tình đi tới trước mặt y, quan sát tỉ mỉ một hồi rồi lắc đầu khẳng đinh: “Làm gì có, vẫn đen như trước. Chắc chắn là khí chất của ngươi tăng lên!”

Hứa Ứng giơ tay kéo Thời Vũ Tình lại, trừng mắt nhìn cô: “Ngươi nhìn lại đi!”

Ánh mắt Thời Vũ Tình đối diện với gương mặt y, đột nhiên đỏ mặt, vội vàng quay đầu đi nói: “Không có thật mà!”

Hứa Ứng nửa tin nửa ngờ.

Thời Vũ Tình vội vàng đi về phía trước nói: “Chúng ta mau rời khỏi nơi này thôi!”

Hứa Ứng cũng đi tới, Thời Vũ Tình lén lút quan sát một góc gương mặt thiếu niên, thầm nghĩ: “Nhìn kỹ lại thì càng lúc càng thấy thuận mắt... Ai da, sao ta lại suy nghĩ lung tung như vậy? Ta đã hơn ba ngàn tuổi, hắn mới mười mấy tuổi!”

Trong lòng cô lại không khỏi nghĩ lung tung: “Nếu, nếu ta mà cùng với hắn... cùng với hắn ấy ấy, chẳng phải sẽ bị người ta nói là trâu già gặm cỏ à? Mắc cỡ chết mất thôi!’

Cô đột nhiên giậm chân hai cái, gương mặt đỏ bừng.

Hứa Ứng phát hiện hành động lạ của thiếu nữ, thầm nghĩ: “Lực chân của Vũ Tình thật lợi hại, tảng đá vừa rồi cũng bị cô ấy đạp vỡ, không hổ là chưởng môn nhân của kiếm môn. Đúng rồi, chắc trong kiếm môn của chúng ta có rất nhiều lăng mộ sư tổ? Thân là danh môn đại phái, chắc lúc chôn cất các sư tổ kiếm môn sẽ không keo kiệt đâu!”

Suy nghĩ trong lòng y cũng kéo đi miên man: “Ta là thái thượng trưởng lão, ừm, vào trong mộ tiếp đón các đời sư tổ, chắc không ai nói gì được? Các đời sư tổ thấy ta tuổi trẻ tài cao, ban cho vài món pháp bảo làm quà gặp mặt, chắc cũng hợp tình hợp lý.”

Hứa Ứng nghĩ tới đây lại rầu rĩ không thôi: “Quên mất tiêu! Đáng lẽ phải kiếm một cái thái thượng trưởng lão Nga Mi ở chỗ Nhạn Không Thành, thế là có thể quang minh chính đại tới bái kiến các đời sư tổ, nhận ít quà ra mắt được rồi!”

Hai người men theo chân núi đi lên, Hứa Ứng vừa đối chiếu với bản đồ vừa quan sát sông núi xung quanh, đột nhiên ánh mắt sáng lên, chỉ về phía trước, cười nói: “Ta từng tới nơi này! Đi thêm một quãng nữa là chỗ ở của Viên Thiên Cương!”

Y quay đầu nhìn lại, tòa thành nhỏ kia và tiên điện đồng xanh đã bị che khuất ra tay làn sương màu xanh, không thấy tăm hơi.

“Có lẽ trong Vọng Hương Đài còn rất nhiều nơi tương tự.”

Hứa Ứng giở bản đồ ra xem, sư tổ đời đầu của Thục Sơn kiếm môn vẽ lại địa hình Vọng Hương Đài, có rất nhiều cấm địa, nhc rốt cuộc cấm địa này ra sao?

Phải chăng cũng giống như tiên điện đồng xanh, cũng là tiên đạo xâm lấn, gây ra ô nhiễm?

“Nếu vậy thì đúng là kỳ quái.”

Hứa Ứng giơ tay trải bản đồ ra, trên bản đồ Vọng Hương Đài được đánh dấu rất nhiều vòng tròn chu sa, nhìn mà giật mình!

Nếu những nơi này đều có tiên đạo ô nhiễm, thế thì nhiều tới quá mức!

“Vũ Tình, chép cho ta một bản sao bản đồ này.” Hứa Ứng nói.

Thời Vũ Tình gật đầu nói: “A Ứng...”

“Gọi ta thái thượng sư thúc A Ứng.”

Thời Vũ Tình lườm y một cái, cười nói: “A Ứng sư thúc, Viên Thiên Cương là ai? Nghe giọng điệu ngươi có vẻ rất tồn sùng hắn?’

Hứa Ứng thản nhiên nói: “kiếm pháp của ta nhập môn chính là nhờ cõng hộp kiếm của hắn mà tìm ra đường vào cửa. Năm xưa hắn xuất kiếm chém Long Thần, cảnh tượng đó đến giờ ta vẫn khó quên.”

Bình Luận (0)
Comment