Viên Thiên Cương xuất kiếm chém Thần Long do cả dãy núi biến thành thực lực cực kỳ cường đại.
Chém Thần Long, tắm long huyết, đây là một trải nghiệm khiến Hứa Ứng khó mà quên được.
Thời Vũ Tình kinh ngạc: “Đời sau cũng có luyện khí sĩ như vậy à?”
Hứa Ứng lắc đầu nói: “Hắn không phải luyện khí sĩ mà là na sư, hắn là một na tiên tu luyện kiếm thuật.”
Gương mặt Thời Vũ Tình lóe lên sát cơ: “Hóa ra là một tên ma đồ ngoại đạo!”
Hứa Ứng giật nảy mình, vội vàng nói: “Thế nào là ma đồ ngoại đạo?”
“Cái gọi là ngoại đạo chính là tà ma ngoại đạo, ai ai cũng có thể diệt trừ!”
Vầng trăng sau lưng Thời Vũ Tình lóe sáng, cô thản nhiên nói: “Đám ma đồ ngoại đạo này chính là tà ma, đã tồn tại từ thời Đại Chu rồi, không buồn cảm ngộ thiên địa đại đạo, không chịu nghiên cứu đạo pháp, chỉ dựa vào bí tàng mở trong cơ thể, cấu kết với lực lượng tà ác ngoại vực để có được thần thông. Chính vì vậy, bọn chúng được gọi là ngoại đạo, dị đạo!”
Cô nói đầy ẩn ý: “A Ứng sư thúc, ngươi còn nhỏ tuổi, tuyệt đối không được để ngoại đạo mê hoặc, theo đuổi lực lượng mà lạc lối.”
Hứa Ứng nghẹn họng nhìn trân trân.
A Ứng, Thời Vũ Tình lóe lên ánh sáng lạnh, sát khí lẫm liệt nói: “năm xưa Thục Sơn kiếm môn ta từng tham gia trận chiến giữa chính đạo và ngoại đạo. Trận phân tranh đó suýt nữa khiến Thục Sơn kiếm môn ta diệt vong.”
Hứa Ứng kinh ngạc nói: “Sao lại nói vậy?”
Thời Vũ Tình nói: “Khi trước na pháp lưu hành, không ai có thể độ kiếp phi thăng, bởi vậy có lời đồn mê hoặc lòng người, nói cái gì mà có thể thành lập tiên giới cõi nhân gian, trường sinh bất tử. Không ít người trong kiếm môn ta bị mê hoặc, số người tu luyện na pháp càng lúc càng nhiều, tạo thành tình thế đối lập với chính thông. Phái na tiên và phái chính thống thường xuyên luận bàn với nhau, nhưng dần dà từ đồng môn luận bàn lại hóa thành hạ tử thủ.”
Hứa Ứng mới lên làm thái thượng trưởng lão được hai tháng, đương nhiên không biết những chuyện này, nghe tới mức ngây ngẩn, nói: “Chắc chắn phái chính thống không đánh được phái na tiên.”
“Làm sao ngươi biết?”
Thời Vũ Tình kinh ngạc nhìn y, một lúc lâu sau mới nói: “Đúng là phái na tiên hết sức lợi hại, dũng mãnh phi phàm, tốc độ tu luyện cực nhanh, hơn nữa na pháp và pháp môn luyện khí hỗ trợ lẫn nhau, hai bên phối hợp khiến tốc độ luyện khí cũng tăng lên nhiều. Vốn dĩ luyện khí chính thống muốn tu luyện từ Thải Khí kỳ tới Phi Thăng kỳ cần hai đến ba ngàn năm.”
Cô giơ đầu ngón tay, đếm một cái là gập một ngón tay nói: “Luyện khí sĩ tu luyện cần tìm kiếm địa điểm phi thăng, thu thập linh dược, luyện chế đại dược đột phá hạn chế cảnh giới, tìm kiếm các loại cơ duyên, còn phải tu bổ hồn phách, qua từng cửa ải quan ải, có thể đột phá hay không còn phải xem vận may.”
Hứa Ứng nói: “Phái na tiên thì không cần, trong cơ thể của bọn họ có tiên dược lục bí, không cần đi tìm những cơ duyên đó.”
Thời Vũ Tình liếc mắt nhìn y, lộ vẻ ngờ vực.
Hứa Ứng vội vàng nói: “Ta là luyện khí sĩ chính thống, tuyệt đối không liên quan tới ngoại đạo.”
Thời Vũ Tình tiếp tục nói: “luyện khí sĩ tốn hai ba ngàn năm mới có thể tu luyện tới Phi Thăng kỳ, phái na tiên thì hai ba trăm năm là có thể tu luyện tới Phi Thăng kỳ. Phái chính thống vốn còn chiếm thượng phong, về sau không chọi lại. Phái na tiên chỉ mất hai trăm năm là có thể tạo ra một đại cao thủ Phi Thăng kỳ, tự xưng là na tiên bất tử bất diệt,của hỉ trong mấy trăm năm ngắn ngủi đã vượt qua tích lũy mấy ngàn năm của phái chính thông! Trong nội bộ kiếm môn chúng ta, tranh chấp na khí càng lúc càng kịch liệt, hai bên sống mái với nhau, tổn thất không ít người. Phái chính thống bị đánh tới mức tử thương nặng nề, mắt thấy kiếm môn ta sắp sa sút, chuyển sang tu luyện na pháp, đột nhiên một chuyện kỳ quái lại diễn ra.”
Hứa Ứng nghi hoặc; “Chuyện kỳ quái gì?”
Thời Vũ Tình sắc mặt sợ hãi, giọng nói cũng khàn khàn: “Chỉ trong một đêm, phái na tiên chết sạch!”
Hứa Ứng lảo đảo.
“Chỉ trong một đêm mà tất cả bọn họ đều chết hết, biến thành từng tấm da người, không cơ thể không còn bất cứ máu thịt gì, không còn Nguyên Thần, thậm chí khu vực Hi Di cũng trống rỗng.”
Thời Vũ Tình lộ rõ vẻ hoảng sợ: “Bọn họ bay phất phơ trên trời, bồng bềnh ở nơi đó, sau ót có một vệt ánh sáng. Cứ như bọn họ bị thứ gì đó ăn thịt, ăn sạch sành sanh...”
Cô rùng mình mấy cái, lẩm bẩm: “Ta nhớ buổi sáng hôm đó, ta vừa dậy tu luyện, các sư huynh sư tỷ ai cũng mang vẻ sợ hãi. Những cao thủ tuyệt thế thực lực cường đại vô biên lại biến thành từng tấm da người. Kiếm môn có bảy mươi hai ngọn núi, mỗi ngọn núi đều có từng tấm da na sư trôi nổi bồng bềnh, bị ánh mặt trời chiếu xuống, khiến trên núi như có từng cái đèn lồng da người trôi lơ lửng...”
Hứa Ứng tưởng tượng cảnh đó, không khỏi tê dại da đầu.
Thục Sơn kiếm môn tu luyện na pháp, dẫn tới thực lực môn phái tăng mạnh, nhưng lần đó lại bị người khác cắt rau hẹ, suýt nữa diệt môn.
“Mấy lão già trồng rau hẹ thời thượng cổ thật quá đáng, nhổ cả rễ rau hẹ luôn!” Hứa Ứng thầm nghĩ.
“Cao thủ may mắn sống sót của kiếm môn đành phải hạ sát lệnh, trong kiếm môn ai dám tu luyện na pháp thì lập tức thanh lý môn hộ, hình thần câu diệt! Sư môn nói những người này đã rơi vào ma đạo, chỉ muốn luyện nhanh nên bị người ta coi như thịt cá!”
Thời Vũ Tình liếc mắt nhìn Hứa Ứng một cái, ánh mắt có vẻ nghi hoặc, nói: “A Ứng sư thúc không tu luyện na pháp đấy chứ?”
“Không có!” Hứa Ứng quả quyết nói.
Thời Vũ Tình thầm vui mừng, cười nói: “Ta thấy A Ứng sư thúc là chính nhân quân tử, chắc chắn sẽ không tu luyện loại pháp thuật ngoại đạo này.”
Hứa Ứng cười ha hả, đề nghị: “Chúng ta đi vòng qua bên cạnh đi, đừng gặp Viên Thiên Cương, ta với hắn không quá quen...”
Y vừa dứt lời đã nghe một giọng nói quen thuộc vang lên: “Hứa tiểu hữu đấy à? Nhiều năm rồi không gặp, sao trông ngươi vẫn giống hệt như lúc trước?”
Hứa Ứng nhìn theo hướng tiếng gọi, chỉ thấy một nam nhân vóc dáng khôi ngô để râu quai nón đang đứng trước một căn nhà gỗ, lưng cõng bọc hành lý, chính là Viên Thiên Cương.
Hứa Ứng đành phải đáp lời: “Hóa ra là Viên tiên sinh. Viên tiên sinh định đi đâu vậy?”
Viên Thiên Cương đi lên phía trước, cười nói: “Trước khi đi vào Vọng Hương Đài ta đã tính được thiên hạ sẽ có biến hóa, thời cơ trường sinh sẽ xuất hiện sau sáu trăm năm. Vì vậy trước khi hao hết tuổi thọ ta đã vào Vọng Hương Đài tránh né, lặng lẽ chờ thời cơ. Bây giờ sáu trăm năm đã qua, cuối cùng cũng tới lúc thời cơ trường sinh giáng lâm. Vì vậy ta muốn xuất sơn, tìm kiếm thuật trường sinh.”
Hắn cười ha hả nói: “Ta tránh né ở đây sáu trăm năm, khách câu cá cũng không dám vào đây câu ta, khiến ta sống thêm được sáu trăm năm.”
Hứa Ứng thầm chấn động nói: “Tu sĩ thần cơ diệu toán!”
Thời điểm Viên Thiên Cương rời khỏi Vọng Hương Đài cực kỳ xảo diệu, chính là khi na pháp và luyện khí đại dung hợp.
Hắn vốn là na tiên, rơi vào cạm bẫy của na tiên, trở thành thịt cá trên thớt gỗ của khách câu cá. Nhưng hắn lại trốn trong Vọng Hương Đài tránh tử vong, hắn lẳng lặng chờ đợi sáu trăm năm, lần này rời khỏi Vọng Hương Đài, chỉ cần tu luyện pháp môn luyện khí là có thể tăng cường tuổi thọ ba ngàn năm!