Tuy tăng cường tuổi thọ ba ngàn năm không phải là bất tử nhưng dù sao cũng có thêm rất nhiều khả năng!
Chính vì vậy, Hứa Ứng mới khen hắn thần cơ diệu toán.
Viên Thiên Cương cười nói: “Ta vốn là na tiên, giỏi về thuật số, biết sơ qua về tính toán.”
Thời Vũ Tình nghe thấy hai chữ na tiên là không khỏi nảy sinh địch ý, thản nhiên nói: “Viên tu sĩ tránh được nhất thời, đâu tránh được cả đời, sao không phế bỏ tu vi này, chuyên tu chính đạo?”
Viên Thiên Cương coi như không nghe thấy, cười nói :”Bây giờ na khí kiêm tu mới là chính đạo để phi thăng. Ta quan sát dấu hiệu trên bầu trời, tính toán được sau khoảng trăm năm sẽ là lúc Tiên giới, nhân gian, Thiên giới và cõi âm cách nhau gần nhất, khiến cho các giới nổi sóng. Đây là thế đại biến, na tiên và luyện khí sĩ tranh nhau đường sống, nếu bảo thủ thì bất luận tổ tiên vinh quang thế nào, cũng phải thua trước cơn sóng triều này, bị sóng triều cọ rửa mai một!”
Thời Vũ Tình nghe được ẩn ý trong lời nói của hắn, ngấm ngầm chế nhạo, bèn nói: “Na pháp là ngoại đạo, làm áo cưới cho kẻ khác. Tu luyện na pháp thì có chết thế nào cũng không biết! Thân thể không còn, làm sao tranh đường sống?”
Viên Thiên Cương nói: “Vài vạn năm trong quá khứ đã chứng minh luyện khí sĩ thuần túy là không có tiền đồ. Cô nương, cô là đệ tử của danh môn đại phái thời thượng cổ, được các sư tổ tập hợp lực lượng bảo toàn sinh mạng mong có ngày phục hưng. Nếu đầu óc cứ cứng nhắc như vậy, sống trong thế giới thay đổi mà bản thân không biết ứng biến, ta cảm thấy chẳng thà sư tổ môn phái ngươi phong ấn một tảng đá, thế còn tốt hơn mà gánh một tảng đá trên cổ.”
Thời Vũ Tình nổi giận, tế Hạo Nguyệt luân ra, kiếm khí hùng hồn trong Hạo Nguyệt luân lập tức bắn ra, lại phóng thích một luồng kiếm quang kịch liệt không gì sánh được, quét ngang hết thảy!
Kiếm khí cấp độ đó, ngay cả Hứa Ứng chứng kiến cũng không khỏi ngỡ ngàng.
Viên Thiên Cương cười ha hả, bay lên không trung, nhảy vào bóng tối.
Thời Vũ Tình tay kết kiếm quang, giơ tay chỉ lên, chỉ thấy vầng trăng bay tới không trung, quét sạch bóng tối, từng luồng kiếm khí kịch liệt rực rỡ cắt tan áng mây trên bầu trời!
Kiếm khí xoay tròn quanh người Viên Thiên Cương rồi bắn thẳng ra, va chạm với kiếm khí khổng lồ của Hạo Nguyệt luân. Đột nhiên từng luồng kiếm khí phá tan kiếm khí trong Hạo Nguyệt luân, Viên Thiên Cương vươn người xâm nhập vào trong Hạo Nguyệt luân.
“Chẳng trách ta lĩnh ngội sáu trăm năm mà mãi vẫn không tìm hiểu được ảo diệu của kiếm đạo, hóa ra là vậy!”
Nam nhân để râu quai nón lượn một vòng trong Hạo Nguyệt luân, quan sát các loại ảo diệu đó rồi xé gió bay đi, cười dài nói: “Ta im ắng suốt sáu trăm năm, qua nhiên đã chờ được tới lúc chuyển vận! Đa tạ cô nương truyền thụ!”
Thân hình của hắn hóa thành một luồng kiếm quang, đâm xuyên qua tầng mây âm u, biến mất không còn tăm hơi, giọng nói từ xa vọng lại: “Nếu cô nương muốn na khí kiêm tu, có thể hỏi thăm bậc thầy về na pháp bên cạnh ngươi. Trên người hắn có pháp môn tránh né khách câu cá!”
Thời Vũ Tình thu hồi Hạo Nguyệt luân, nghi hoặc nói: “Bậc thầy na pháp bên cạnh ta? Chẳng lẽ là...”
Cô nhìn về phía Hứa Ứng, Hứa Ứng sắc mặt như thường, giải thích: “Vũ Tình, các ngươi mới gặp nhau lần đầu, chẳng hề quen biết, sao lại nghe hắn nói linh tinh?”
Thời Vũ Tình cười tủm tỉm nói: “Hắn thần cơ diệu toán, ngươi nói mà.”
Hứa Ứng nghiêm mặt nói: “Hắn tu luyện na pháp ngoại đạo, thần cơ diệu toán cũng không chuẩn. Tu luyện ngoại đạo sẽ biến thành da người. Chưởng môn, ngươi không động não à, làm vậy là trái tổ huấn đấy!”
Ánh mắt Thời Vũ Tình nhấp nháy: “Nhưng hình như na pháp ngoại đạo không đến nỗi kém cỏi, Viên Thiên Cương vừa rồi chẳng hạn, kiếm thuật của hắn cực kỳ cao minh, không kém gì ta. Mà tu vi của hắn cũng cực kỳ thâm hậu, ngay cả Hạo Nguyệt luân cũng bị hắn trấp áp.”
Hứa Ứng thần sắc nghiêm nghị: “Thời chưởng môn, cô đã quên thảm án tranh chấp na khí của kiếm môn ta năm xưa rồi à? Cô quên bài học bằng máu của các sư thúc sư bá rồi sao? Cô quên những chiếc đèn lồng da người à? Cô làm vậy có xứng với liệt tổ liệt thông không?”
Thời Vũ Tình sợ hãi, hoảng hốt nói: “Không phải ta muốn làm trái tổ huấn, chẳng qua ta cảm thấy Viên Thiên Cương nói cũng có lý, nếu có thể tránh né khách câu cá, không bị ăn thịt, đâu phải không thể học na pháp...”
Hứa Ứng quát; “Ngươi còn dám nghĩ? Nghĩ cũng không được!”
“Vũ Tình biết sai... đợi đã!”
Thời Vũ Tình bỗng tỉnh ngộ, sắc mặt tức giận, cười lạnh nói: “Hình như vừa rồi có gì đó không đúng. Rõ ràng là ta đang ép hỏi ngươi vì sao hắn lại nói ngươi là bậc thầy na pháp? Sao lại biến thành ngươi ép hỏi ta? Rốt cuộc có phải ngươi lén lút tu luyện na pháp ngoại đạo không?”
“Tuyệt đối không có việc này!”
Hứa Ứng quả quyết lắc đầu, sắc mặt nhã nhặn nói: “Cô đừng nghĩ linh tinh, ta là thái thượng trưởng lão, làm sao lại tu luyện na pháp ngoại đạo được?”
Thời Vũ Tình nửa tin nửa ngờ nói: “Năm xưa khi na khí tranh chấp, ta cũng ở trên núi, ta cũng gặp các sư thúc sư bá tu luyện na pháp kia, cho dù bị thương rất nặng cũng có thể tự lành. Có phải khi cứu ta ngươi đã dùng thủ đoạn này không?”
Hứa Ứng lắc đầu nói: “Ta dùng linh đan đặc biệt chữa trị thương thế cho ngươi.”
Thời Vũ Tình nói: “Pháp lực của ngươi cực kỳ thâm hậu, có thể tế cả hai mươi tư viên Sơn Hà Hạo Nguyệt châu, đổi lại là chắc tế không nổi. Vì sao pháp lực của ngươi lại dồi dào như vậy?”
Hứa Ứng nói: “Pháp lực của ta thâm hậu là vì tư chất thiên phú của ta cao hơn ngươi.”
Thời Vũ Tình thầm khó chịu nói: “Thần thức của ngươi cũng mạnh hơn ta.”
Hứa Ứng nói: “Tư chất thiên phú của ta cao hơn ngươi, cho nên mạnh hơn ngươi.”
Thời Vũ Tình trong lòng không phục: “Thân thể của ngươi cũng mạnh hơn ta.”
Hứa Ứng nói: “Cũng là vì tư chất thiên phú của ta cao hơn ngươi.”
Thời Vũ Tình càng không phục, thầm nghĩ: “Nếu ta cũng học được na pháp, chắc chắn sẽ không yếu hơn hắn chút nào, chỉ có mạnh hơn hắn!”
Đột nhiên trong lòng cô cực kỳ sợ hãi: “Ta làm sao thế này? Chẳng phải lúc trước ta hận na pháp thấu xương à? Sao đột nhiên lại muốn tu luyện na pháp? Ta bị người khác thay đổi tư tưởng rồi!”
Cô nhìn theo bóng lưng Hứa Ứng, không rét mà run: “Ta lại bị hắn âm thầm thay đổi tư tương... Đợi đã, hình như hắn có khuyên ta tu luyện na pháp đâu... Cho dù thế hắn vẫn thay đổi được tư tưởng của ta! Na pháp quả nhiên là ngoại đạo, quả thật là tà ma!”
Hai người một trước một sau, cuối cùng cũng đi tới biên giới Vọng Hương Đài,Ngoan Thất hấy Nại Hà và cầu Nại Hà.
Vô số quỷ hồn đứng trên cầu Nại Hà, ngây ngốc xếp thành hàng, đi thẳng về phía trước.
Hứa Ứng cũng đứng vào hàng, nhắm mắt đi theo đội ngũ. Thời Vũ Tình lòng đầy tâm sự đi theo y, cũng không nói một câu.
“A Ứng, A Ứng!”
Dưới cầu vang lên tiếng hô, Hứa Ứng nhìn xuống dưới cầu, Kim Bất Di bị trói chặt căng, đang từ từ nhích ra ngoài.
“A Ứng coi chừng!’
Giọng nói của quả chuông vang lên: “Bà lão ấy rất lợi hại!”
Ngoan Thất kêu lên: “Báo thù cho chúng ta... a ba a ba!”
Một lúc lâu sau, cuối cùng Hứa Ứng cũng đứng trước mặt Mạnh Bà, không uống trà mà cung kính nói: “Tiền bối, lần này vãn bối đến đây có việc muốn nhờ.”