Ý thức của Hứa Ứng nhẹ nhàng chạm vào ý thức trong vách đá, ngay lập tức một chiến trường ý thức chậm rãi trải rộng, hắn thấy một thiếu niên mặc y phục mộc mạc.
Bên hông thiếu niên chỉ có một thanh trường kiếm, thân kiếm mỏng manh, dài bảy thước, mũi kiếm như giọt nước.
Vào thời điểm đó, tiên kiếm Tư Vô Tà chỉ là một thanh thiết kiếm bình thường.
Sư tổ đời đầu mỉm cười, giơ ngón tay lên, thiết kiếm Tư Vô Tà bay ra khỏi vỏ, đâm về phía Hứa Ứng. Ý thức của hắn cực kỳ trong trẻo, không có bất cứ tạp niệm nào, tinh khiết như một tấm gương.
Bất cứ suy nghĩ nào trong ý thức của Hứa Ứng, chuẩn bị thi triển chiêu thức gì, tất cả đều phản chiếu trong gương, xuất hiện trong ý thức của hắn.
Đây chính là nguồn gốc của tiên kiếm Tư Vô Tà, chỉ có người lòng không tà niệm mới có thể luyện thành kiếm pháp của sư tổ đời đầu, lĩnh ngộ kiếm đạo của hắn.
Nhưng trên đời này chỉ duy nhất một người có ý thức không tà niệm, chính là hắn. Vì vậy đến giờ vẫn không ai có thể học được kiếm pháp mà hắn truyền lại. Hắn có thể liệu trước tiên cơ, có thể đâm trúng sơ hở trong chiêu pháp của đối phương trước khi đối phương xuất chiêu, bất cứ ai cũng khó mà đỡ nổi một cú đâm đơn giản của hắn! Hứa Ứng không kịp xuất kiếm, một khi thi triển kiếm chiêu, y sẽ phải chết.
Y chỉ có thể lùi lại phía sau, kiếm thêm không gian cho mình, biến đổi sang chiêu thứ hai.
Nhưng ngay lúc suy nghĩ của y mới lóe lên, kiếm chiêu của sư tổ đời đầu lại thay đổi, kiếm này vẫn nhắm vào kiếm thứ hai mà y còn chưa kịp thi triển, vẫn là đoán trước tiên cơ, chỉ cần Hứa Ứng xuất kiếm, chắc chắn y sẽ chết!
Hứa Ứng lại tiếp tục lùi lại, trong đầu hiện lên từng chiêu kiếm pháp kiếm đạo của Kiếm Đạo Quy Chân quyết, nhưng mỗi khi trong đầu y hiện lên một chiêu kiếm, sư tổ đời đầu đều biến chiêu kiềm chế, hoàn toàn không thể thi triển!
Y tiếp tục lùi lại, từng chiêu thức kiếm pháp trong đầu còn chưa kịp thi triển đã dồn dập bị phá, khiến y cảm thấy cực kỳ uất ức.
Đột nhiên thiết kiếm Tư Vô Tà nhẹ nhàng hất lên, như linh xà vồ tới, điểm tại mi tâm Hứa Ứng.
Hứa Ứng đứng yên bất động, không hề nhúc nhích.
Thiết kiếm Tư Vô Tà thu về, bay về đằng xa, trở lại bên cạnh sư tổ đời đầu.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Hứa Ứng đã lùi lại mấy chục dặm, trong tầm mắt y sư tổ đời đầu đã cực kỳ nhỏ bé.
Vị thiếu niên kia vẫn đứng yên tại chỗ, gương mặt vẫn tươi cười, không hề di chuyển bước chân.
Hứa Ứng khôi phục bình tĩnh, xua tan ý thức, rút khỏi chiến trường ý niệm.
Y thất bại triệt để, cho dù học được Kiếm Đạo Quy Chân quyết, cho dù sở học Kiếm Đạo Quy Chân quyết của y còn toàn vẹn hơn sư tổ đời đầu, y vẫn không thể thi triển bất cứ chiêu nào dưới tay sư tổ đời đầu.
Y còn không thể ra chiêu mà đã bại trận!
“Ta kém hơn sư tổ đời đầu thứ gì? Là trái tim trong sáng của kiếm đạo, kiếm tâm không tà niệm, không dính một hạt bụi, có thể phản chiếu mọi thứ? Hay là hắn si mê cuồng nhiệt với kiếm đạo hơn ta?”
Hứa Ứng ngồi ngay ngắn dưới vách đá, không hề nhúc nhích.
Y lại vận Kiếm Đạo Quy Chân quyết, rèn luyện kiếm khí trong lòng, cảm ứng kiếm đạo, hồi tưởng lại kiếm pháp của sư tổ đời đầu, tìm kiếm thời cơ xuất kích.
“Nhưng có một điểm, sư tổ đời đầu lĩnh ngộ chữ Quy kém xa ta!”
Một lúc lâu sau, y lại bước vào chiến tường ý niệm.
Lần này y không nói năng gì, không cho thiếu niên sư tổ cơ hội ra tay trước, trực tiếp phát động kiếm khí, thi triển Quy tự quyết trong Kiếm Đạo Quy Chân quyết!
Kiếm này đâm ra tựa như vạn đạo quy chân, đại đạo giữa thiên địa đều muốn hướng về kiếm đạo, uy lực hùng hồn, đại đạo tinh diệu, có thể gọi là tiên thuật!’
“Viu!”
Thiết kiếm Tư Vô Tà đâm xuyên qua Quy tự quyết, xuyên thủng phần đầu ý thức của Hứa Ứng.
Chiến trường ý niệm giải trừ, Hứa Ứng ngã bịch xuống đất, ý thức rối loạn, một lúc lâu sau mới khôi phục.
“Quy tự quyết không thắng được hắn, vấn đề là vì tâm tính của ta không bằng hắn?”
Hứa Ứng tự kiểm điểm mình, nhưng chợt cảm thấy tự kiểm điểm cũng vô dụng.
“Tâm tính của ta chỉ có thế thôi, hắn không có tà niệm, đoán trước tiên cơ, đọ tâm tinh thì ta không bằng hắn, thế thì đọ cái khác!”
Hứa Ứng lại phát động Kiếm Đạo Quy Chân quyết, lại tìm hiểu, lại tu luyện, kiếm ý kiếm khí trong cơ thể y cũng càng ngày càng mạnh mẽ.
Lúc trước y chỉ giải mã Kiếm Đạo Quy Chân quyết, bản thân không tập trung tu luyện, lần này bị sư tổ đời đầu đánh bại liên tiếp hai lần, đã kích thích lòng cầu tiến của y, khiến y rèn luyện Kiếm Đạo Quy Chân quyết của mình như say như dại.
Kiếm ý kiếm khí của y càng thêm thuần túy, khả năng khống chế kiếm đạo cũng càng ngày càng mạnh.
Hứa Ứng lại đi vào chiến trường ý niệm, khiêu chiến sư tổ đời đầu, lần này lại bại!
Cũng là không đánh được một chiêu đã bị sư tổ đời đầu đoán trước tiên cơ, xuất kiếm đâm cheThiên Sốt, còn chết nhanh hơn lần trước.
Hứa Ứng khôi phục một lát, lại tiếp tục suy nghĩ, lại tiếp tục tu luyện, cảm ngộ càng nhiều điểm tinh diệu trong Kiếm Đạo Quy Chân quyết, cuối cùng xốc lại lòng tin, đi vào chiến trường ý niệm.
Y lại chết, chết còn nhanh hơn lần trước.
Y tiếp tục rèn luyện thử nghiệm, lại thất bại.
Thời Vũ Tình đi tới mấy lần, thấy y như người điên, tóc tai bù xù, miệng lẩm bẩm, thi thoảng có kiếm khí đáng sợ bay ra, cho nên không quấy rầu.
Thời Vũ Tình nói với Ngoan Thất, tiên thảo màu tím và quả chuông đừng quấy rầy Hứa Ứng, nói: “Không điên cuồng thì không sống sót được, hắn đã chìm vào trạng thái điên cuồng, hoặc có đột phá lớn, hoặc tiếp tục như vậy.”
Ngoan Thất dò hỏi: “Phải mất bao lâu?”
Thời Vũ Tình lắc đầu.
“Ta cũng không biết. Năm xưa ta cũng có thời gian như vậy, kéo dài hơn ba tháng. Ta nghe nói có một vị tiền bối kiếm môn điên tới mấy trăm năm, đột nhiên có một ngày tỉnh táo lại, thành tựu kiếm đạo tăng vọt.”
Ngoan Thất sợ hết hồn: “Nếu A Ứng cũng điên cuồng mấy trăm năm...”
Đột nhiên tiên kiếm Tư Vô Tà bắn ra một luồng kiếm quang, hạ xuống đất biến thành kiếm đồng, chạy về phía Thời Vũ Tình, la lớn: “Mau tới Vạn Kiếm đường! Sư tổ truyền ý chỉ!”
Thời Vũ Tình nghe vậy thầm giật mình, vội vàng nhảy lên, hóa thành một luồng kiếm quang, bay thẳng về phía Vạn Kiếm đường trên tiểu kiếm phong, lớn tiếng nói: “Vị sư tổ nào?”
Kiếm đồng khoanh chân bám theo dòng kiếm khí sau lưng cô, nói: “Ta cũng không biết! Ta chỉ nghe trên Tiên giới có một âm thanh gọi ngươi tới Vạn Kiếm đường nghe chỉ.”
Trong Vạn Kiếm đường thờ phụng bức tượng và kiếm của các đời sư tổ. Sau lưng mỗi thanh kiếm hoặc hộp kiếm đều là một vị luyện khí sĩ kiếm tu cường đại!
Được thờ phụng ở giữa chính là sư tổ đời đầu.
Thời Vũ Tình đi tới dâng hương, cúi người lễ bái, chỉ thấy hương khói lượn lờ, men theo hào quang phi thăng bay lên, mãi tới mái vòm của Vạn Kiếm đường.
Ánh sáng chiếu tới từ trên mái vòm, chỉ thấy một thế giới khác từ từ hiện ra, càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng một tấm kim triện tiên lục tỏa ra kim quang rực rỡ, từ bên trên bay xuống, vừa vặn rơi vào tay Thời Vũ Tình.