Thời Vũ Tình cúi đầu, ngoài kim triện tiên lục ra bên dưới còn có một tấm bản đồ, bên trên vẽ dãy núi, bên cạnh dãy núi viết chữ “Côn Lôn”.
Thời Vũ Tình mở kim triện tiên lục ra, chỉ nghe bên tai vang lên âm thanh tiên đạo hùng vĩ, vang vọng trong đầu.
Đó là âm thanh mà người thường không cách nào hiểu được, nhưng Thời Vũ Tình lại như hiểu được, cúi người lạy nói: “Cẩn tuân pháp chỉ.”
Cô giơ tay nâng tiên phù và bản đồ chậm rãi đứng dậy,chỉ thấy hào quang trên mái vòm biến mất, một thế giới khác cũng từ từ tiêu tan.
“Sư tổ ban kim triện tiên phù để bảo vệ ta, bảo ta tới Côn Lôn.”
Thời Vũ Tình nói với kiếm đồng: “Sư tổ nói cho ta biết, Côn Lôn cảnh sắp mở cửa hoàn toàn, bên trong có cơ duyên cực lớn, đã đánh dấu trên bản đồ. Ta phải lên đường ngay. Kiếm tổ, ngươi ở lại trấn thủ kiếm môn, ta mang Hạo Nguyệt luân đi thôi!”
Kiếm đồng vội vàng nói: “A Ứng thì sao?”
Thời Vũ Tình do dự một chút rồi nói: “Hắn đang trong giai đoạn mấu chốt của thời kỳ điên cuồng, không đợi hắn được.’
Cô chuẩn bị một chút, gọi Thương Dương tôn giả tới dặn dò vài câu rồi quăng Hạo Nguyệt luân lên không trung. Hạo Nguyệt luân hóa thành một vầng trăng tròn. Thời Vũ Tình phi thân vào vầng trăng tròn, chỉ thấy vầng trăng lơ lửng giữa trời, xé gió bay về phía xa tây.
Nửa tháng sau, phía cuối mười dặm tuyệt bích, Hứa Ứng ngồi kết già, tuy bẩn thỉu nhưng trên mặt không một cọng râu.
Bộ dáng y vẫn là thiếu niên.
Hứa Ứng nhìn chằm chằm vào vách đá của sư tổ đời đầu, đột nhiên đi vào chiến trường ý niệm, đối diện với sư tổ đời đầu phong hoa tuyệt đại, xuất kiếm đâm tới.
Kiêm quang lóe lên, kiếm ý tinh thuần, ý thủ Thái Nhất, chiếu rọi lên kiếm tâm của ý thức sư tổ đời đầu, chỉ để lại một điểm tròn.
“Lần này kiếm ý kiếm đạo của ta dung hợp với Thái Nhất, xem ngươi phá thế nào!”
Cuối cùng sư tổ đời đầu cũng nghiêm túc rút kiếm, thiết kiếm Tư Vô Tà nghênh tiếp kiếm khí của y!
Kiếm khí của hai người giao hòa, chỉ trong khoảnh khắc đã đánh liền mười chiêu, đột nhiên thiết kiếm Tư Vô Tà gãy rời, sư tổ đời đầu bị kiếm khí của Hứa Ứng kê ngay cổ họng.
“Ngươi không luyện thành Quy tự quyết, uy lực của kiếm pháp kém hơn ta một bậc.”
Hứa Ứng giải trừ kiếm khí, rút khỏi chiến trường ý niệm, hạ giọng cười nói: “Cuối cùng ta cũng thắng sư tổ đời đầu lúc chưa phi thăng!”
---------------------------
Đầu cầu Nại Hà, Hứa Ứng ngoan ngoãn xếp hàng cùng một đám quỷ hồn, Ngoan Thất hóa thành con rắn nhỏ trốn trong cổ áo y, quả chuông chui vào Nê Hoàn động thiên của y, tiên thảo màu tím trốn trong bí cảnh Dũng Tuyền, không dám hiện thân.
Bọn họ từng hung hăng tới tìm Mạnh Bà, bây giờ còn ngoan ngoãn hơn cả Hứa Ứng.
Cuối cùng cũng tới phiên Hứa Ứng, Mạnh Bà ngẩng đầu lên thấy là y, vội vàng đổi bình trà khác, cười nói: “Hứa công tử, lão thân đổi cách pha chế, ngươi nếm thử.”
Bà lão rót trà, trà màu đỏ tươi.
Hứa Ứng cầm chén trà lên, uống một hơi cạn sạch.
Mạnh Bà nhìn y với vẻ mong đợi, vỗ tay cười nói: “Ngã, ngã, ngã.”
Hứa Ứng đặt chén trà xuống, mặt không đổi sắc nói: “Tiền bối, vãn bối đến đây muốn hỏi vị Đông Nhạc tu sĩ ở đâu.”
Đôi mắt già cỗi của Mạnh Bà lấp lánh có thần nói: “Hắn ở trong mặt trời, ban ngày tuần tra cõi âm, nhưng với tốc độ của ngươi chắc chắn không đuổi kịp Tam Túc Kim Ô kia. Trà ta vừa pha ra sao?”
“Thêm chén nữa đi.”
Hứa Ứng đẩy chén trà sang, dò hỏi: “Thế ta phải làm sao mới tìm được hắn?”
Mạnh Bà lại rót một chén trà nữa, nói: “Mặt trời cũng phải có lúc xuống núi, ngươi đi tìm thiên tử âm đình, giữa bọn họ thường có liên hệ.”
Hứa Ứng cảm ơn, uống tiếp chén thứ hai. Sắc mặt Mạnh Bà biến đổi, quan sát vẻ mặt Hứa Ứng, nghi hoặc nói: “Ngươi không cảm thấy choáng váng đầu óc à?”
Hứa Ứng nói: “Trà của bà bà ngon lắm. Ta càng dồi dào sinh lực.”
Mạnh Bà cực kỳ đau xót, xua tay bảo y đi.
Hứa Ứng ra khỏi cầu Nại Hà, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Mạnh Bà nhìn chằm chằm vào ấm trà lẩm bẩm, thi thoảng lại nâng chén trà lên, muốn nếm thử một ngụm nhưng lại không dám.
Hứa Ứng chờ giây lát, bà lão kia vẫn không dám uống.
Hứa Ứng thầm than đáng tiếc nói: “Mạnh Bà đổi trà, dược lực vẫn rất mạnh, nếu bà ta làm một ngụm... Thất gia, chúng ta chạy tới thiên đình cõi âm.”
Lúc này Ngoan Thất mới bay ra, hiện chân thân, Hứa Ứng đi lên trán con rắn lớn, từng luồng kiếm khí to như cái ghế xoay tròn quanh Ngoan Thất, nâng con rắn xé gió bay lên, lướt sát Nại Hà đi về phía thượng du.
Có hai con đường tới thiên đình cõi âm, một là con đường qua Thiên Thần điện mà Chu Tề Vân từng dẫn Hứa Ứng đi, chẳng qua chư thần trong Thiên Thần điện bắt Hứa Ứng, bị Kim Bất Di chém một lần, hiển nhiên không thể đi đường đó.
Con đường thứ hai là đi ngược dòng nước Nại Hà.
Trong dãy núi hai bên bờ Nại Hà, cự thú viễn cổ thức tỉnh, phát ra tiếng rống trầm trầm, thi thoảng lại có thôn xóm nhân loại bên bờ sông, thoáng cái là qua.
Trong thời kỳ quỷ thần hoành hành này, không còn sưu cao thuế nặng, không ngờ bọn họ còn sống thoải mái hơn trước đây.
Hứa Ứng ngồi trên trán con rắn, ánh mắt âm u, lần này y rời khỏi Thục Sơn kiếm môn tới cầu Nại Hà là để tìm Đông Nhạc, hỏi cách kéo dài tính mạng cho Tam Túc Kim Ô.
Chẳng qua muốn tới cầu Nại Hà còn phải đi qua con đường Vọng Hương đài, y tới Vọng Hương đài, trong lòng có nhiều hoài niệm, lại nhìn thấy quê hương. Giờ phút này cảnh tượng quê hương y không còn như lúc trước, không phải khu đất Hứa gia mà đám người lão già u sầu với Bắc Thần Tử cố gắng nhồi nhét cho y.
Mà là một thành trấn khác.
Lần này y thấy được nhiều thứ hơn, thấy bên ngoài thành trấn có dãy núi hùng vĩ tráng lệ, nguy nga trùng điệp. Trên núi có tuyết đọng vạn năm không tan.
“Dãy núi trong trí nhớ của ta có phải Côn Lôn không?” Y thầm nhủ.
Hai ngày sau, Ngoan Thất bay qua bên trên Nại Hà, tới thiên đình cõi âm.
Đây là lần thứ hai Hứa Ứng đi tới nơi này, nhưng Ngoan Thất, quả chuông đã tới đây lần thứ ba. Lần trước bọn họ tới đây, Kim Bất Di đại khai sát giới, ép Đông Nhạc không thể không hiện thân.
“Thiên Thần điện làm sao vậy?”
Hứa Ứng nhìn về phía Thiên Thần điện ở đằng xa, chỉ thấy Thiên Thần điện sụp đổ, không ít tượng đá ngổn ngang rải rác dưới đất.
Thổ địa thần cõi âm chạy ào ào, qua lại như thoi đưa, một Thổ địa thần nho nhỏ la to: “Không tốt rồi, loạn thần tặc tử Hứa Ứng tới cõi âm!”
Thổ địa thần khác nghe vậy lao nhao chạy trốn, la to: “Hứa Ứng giết về cõi âm, định phản nghịch soán vị.”
Hứa Ứng thu ánh mắt, cuối cùng cũng cảm nhận được uy phong của Chu Tề Vân năm xưa, cười nói: “Nếu muốn đoạt quyền lực cõi âm, không cần ra tay, chỉ cần đi một lượt là được.”
Quả chuông phát ra tiếng vang du dương, chậm rãi nói: “Năm xưa ngươi đi là uy phong của Chu Tề Vân, hôm nay ngươi đến lại là uy phong của ngài chuông ta.”
Hứa Ứng đồng ý, cười nói: “Ngài chuông uy phong lẫm liệt.”
Quả chuông dương dương đắc ý.
Ngoan Thất hiện chân thân Ngoan Xà, thân thể suýt nữa đè sập quỷ nhai, xô nhà cửa hai bên đường ngã trái ngã phải, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ Thất gia ta không uy phong?”