Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 452 - Tiên Kiếm Tru Thần 2 ≪≫

Dưới đất đều là cỏ khô, phía xa còn có xương thú, Hứa Ứng nhìn về phía xa hơn, chỉ thấy dãy núi không có bất cứ màu xanh nào, mọi thứ đều chết héo.

“A Ứng, thế này là sao?” Ngoan Thất nagư không thôi.

Sắc mặt Hứa Ứng trầm xuống, bay lên trời, đứng trên không trung nhìn bốn phía xung quanh, chỉ thấy phía xa hơn cũng chỉ có cảnh hoang vu tĩnh mịch, không chút dấu hiệu của sinh mệnh.

Xa xa dòng sông khô khốc, tôm cá chết sạch, chim thú tuyệt tích.

“Thiên Số Ngoại Thần còn chưa chết.” Y nói nhỏ.

Ngoan Thất bay đến bên cạnh y, nghe y nói vậy trong lòng nghiêm nghị. Thiên Số Ngoại Thần bị trấn áp trong vùng đất Thiên Khiển, nó mượn ý chí Thiên đạo mạnh mẽ của bản thân thành lập liên hệ với Lý Tiêu Khách khao khát lực lượng, dụ dỗ Lý Tiêu Khách hiến tế cho mình.

Lý Tiêu Khách thuận theo cảm ứng, mang đến hàng vạn bách tính chim chóc muông thú xung quanh Cửu Long sơn, khiến Thiên Số Ngoại Thần tích lũy được lực lượng đáng sợ, dùng máu thịt của mình bao phủ hậu duệ của những tội dân đã trấn áp mình, thôn tính bọn họ!

Hắn chia thành vô số máu thịt, bao phủ thiên địa, khiến nơi đó như hóa thành địa ngục, thôn tính hầu hết thiên địa nguyên khí, dùng để khôi phục thực lực bản thân!

Còn bây giờ trận đánh ở Thiên Thần điện khiến hắn gặp phải thương tích còn nghiêm trọng hơn nữa, để khôi phục, hắn lặp lại trò cũ, bắt đầu thôn tính Thần Châu!

“Nếu Thiên Số Ngoại Thần cứ tiếp tục, chỉ e sẽ hủy diệt toàn bộ Thần Châu!” Ngoan Thất thầm nghĩ.

Hứa Ứng bay dọc theo hướng khô héo, đi qua một thôn làng, y phi thân hạ xuống, chỉ thấy gia súc trong thôn hoàn toàn không còn, cũng không có bóng người nào, chỉ có từng bộ xương người.

Nhìn dáng vẻ những bộ xương này, lúc sống bọn họ cũng giãy dụa kịch liệt, nhưng không cách nào chạy trốn.

Người già, phụ nữ, trẻ con, không ai may mắn thoát khỏi.

“Loại súc sinh này mà xứng nắm giữ Thiên đạo!”

Hứa Ứng đột nhiên nổi giận, phi thân lên trên hóa thành một ánh cầu vồng xé gió bay đi. Ngoan Thất và quả chuông vội vàng đuổi theo, nhưng căn bản không đuổi kịp tốc độ của Hứa Ứng.

Hứa Ứng phát động Cực Ý Tự Tại công, tốc độ vô song!

Ngoan Thất và quả chuông đuổi một lúc lâu, lại thấy ánh cầu vồng mà Hứa Ứng lưu lại hạ xuống một thành thị, bọn họ cũng vội vàng hạ xuống.

Tòa thành này rất yên tĩnh, không có bất cứ thứ gì sinh sống, cho dù chỉ là một con chuột.

Trên đường phố là không biết bao nhiêu bộ xương trắng ngổn ngang lộn xộn, hoang vu âm trầm.

Bá Châu, dốc Long Đầu.

Một cặp cha con đang phơi thóc dưới chân núi, chợt nghe tiếng vang ầm ầm vọng lại, ngẩng đầu nhìn lên nhưng không thấy bất cứ tình huống nào khác thường.

Từ khi cõi âm xâm lấn tới giờ thường xuyên có động đất, có đôi lúc đột ngột xuất hiện một ngọn núi lớn, đôi khi lại có thêm một dòng sông dài, hai cha con đã nhìn mãi thành quen.

“Khó khăn lắm mới có mấy năm sống yên ổn, làm ruộng cũng không cần phải nộp của cải lên.”

Người cha cười nói: “Chẳng qua cưới vợ thì hơi khổ, phải chạy đi hơn trăm dặm mới có cô nương thôn khác, đợi thằng nhóc nhà con lớn thêm mấy tuổi thì làm mối cho con.”

Thiếu niên kia khá có chí hướng, nói: “Cha, con không muốn lập gia đình, con nghe nói trong Đồng Cổ sơn có luyện khí sĩ, ở trên núi cao, còn biết bay lượn, chẳng khác nào thần tiên. Con muốn làm luyện khí sĩ, học pháp thuật.”

Người cha đang định đáp lời, đột nhiên sắc mặt đại biến, nhìn lên dốc Long Đầu, chỉ thấy một cơn lũ máu thịt cao tới mấy trăm trượng đang lao qua dốc Long Đầu, “chảy” thẳng về phía này.

Dòng lũ máu thịt đó nuốt trọn cả dốc Long Đầu, khi di chuyển phát ra tiếng vọng ầm ầm, nuốt sạch mọi thứ dọc đường!

"Chạy mau!"

Hai cha con chạy vào trong thôn, thôn trang đã cực kỳ hỗn loạn, nam nữ già trẻ lao nhao trốn vào nhà mình, nhìn qua song cửa sổ, hoảng sợ nhìn dòng lũ máu thịt đang nhanh chóng tới gần.

Trước dòng lũ máu thịt này, căn nhà của bọn họ như tờ giấy rách, chẳng bao lâu sẽ bị nghiền nát.

“Chạy đi.” Có người hạ giọng nói.

Nhưng bọn họ làm sao chạy khỏi dòng lũ máu thịt đáng sợ này.

Dòng lũ máu thịt ập tới trước thôn trang, chuẩn bị nghiền nát thôn xóm nho nhỏ này, đột nhiên từng luồng kiếm khí vang lên leng keng, mang theo một bóng người từ trên trời giáng xuống, cắm vào mặt đất phía trước thôn!

Đó là một thiếu niên mặc đồ đen đai đỏ, giơ bàn tay lên, đột nhiên kiếm quang đan xen, vô số kiếm khí mang theo uy lực của kẻ địch vô thượng vang lên viu viu, xuyên qua dòng lũ máu thịt.

Dòng lũ máu thịt đột nhiên ngưng bặt, từng tảng máu thịt khổng lồ rơi xuống, vỡ thành vô số mảnh nhỏ!

Những khối máu thịt đó vẫn đang giãy dụa, định nối lại, nhưng từng luồng kiếm khí kia đều vận dụng kiếm đạo tiên gia, đánh vào trong khe hở, phá hủy phù văn Thiên đạo, chặt đứt sinh cơ.

Chẳng bao sau, mảnh vỡ máu thịt đều mất đi sức sống, chết cứng tại chỗ.

Ngàn vạn luồng kiếm quang chói mắt phóng ra từ trong máu thịt, tụ tập sau lưng thiếu niên áo đen như khổng tước xòe đuôi, đột nhiên thu lại, biến mất trong cơ thể hắn.

Các thôn dân trợn tròn mắt nhìn, lại thấy thiếu niên kia tung người bay lên, phi hành tới độ cao mấy trăm trượng trên không trung rồi đứng ở đó.

Còn ở phía xa, đang có một dòng lũ máu thịt phương viên trăm dặm bay lên trời, như con cá đuối ở đại dương bay lượn trên bầu trời.

Thiếu niên áo đen đứng từ xa đấm ra một quyền, không trung như có sét đánh,chấn động tới mức song cửa sổ bên dưới vang lên ầm ầm.

Dòng lũ máu thịt đang vỗ cánh phi hành ở phía xa ầm ầm nổ tung.

Thiếu niên áo đen nhảy lên, hóa thành một ánh cầu vồng xé gió bay đi.

Các thôn dân dồn dập ra khỏi nhà, ngẩng đầu nhìn lên, đã không thấy bóng dáng thiếu niên kia đâu. Nhưng ngay lúc này, một quả chuông lớn và một con rắn khổng lồ ầm ầm bay qua, chỉ nghe con rắn la lớn: “Ngài chuông, đợi đã! Ta thu thập một chút máu thịt ngoại thần, ta chưa bao giờ nếm thử ngoại thần...’

Các thôn dân đờ đẫn, chỉ thấy quả chuông và con rắn lớn cũng nhanh chóng biến mất nơi chân trời.

Hứa Ứng bay thẳng một mạch, tới Thập Vạn đại sơn ở Vân Quý, đột nhiên từng đóa mây máu thịt bay lên, phi hành như cá đuối, bay về cùng một nơi.

Hiển nhiên Thiên Số Ngoại Thần đã hấp thu sinh linh, tích lũy được một chút năng lượng, phân tách rất nhiều lần. Thương thế của hắn rất nặng, sau khi phá hủy Thiên Thần điện đã bị đánh tới mức chỉ còn lại một tảng máu thịt bỏ trốn.

Hắn dùng tảng máu thịt này cắn nuốt suốt chặng đường, từ từ mở rộng, lại ẩn thân trong Thập Vạn Đại Sơn, ít ai qua lại, khiến hắn tranh thủ được mấy tháng để trưởng thành.

Lần này hắn phát hiện hai khối máu thịt của mình bị người ta xóa bỏ, biết kẻ tới không thể coi thường, vì vậy mới thu hồi những phân thân này.

Trên không, từng áng mây máu thịt xoay tròn, rơi xuống vòng xoáy bên dưới.

Khi tới trước mặt Hứa Ứng, chỉ thấy áng mây máu thịt cuối cùng cũng rơi vào vòng xoáy, toàn bộ máu thịt biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn lại một nam nhân với gương mặt đặc biệt đang đứng đó nhìn về phía Hứa Ứng.

Sau lưng hắn như có vô số cái bóng, phía sau là không biết bao nhiêu bản thân.

Bình Luận (0)
Comment