Cùng lúc đó, trên bầu trời xung quanh Hứa Ứng vang lên tiếng chấn động lốp bốp, từng viên thịt rủ xuống, viên thịt mở ra, hóa thành từng con mắt.
Thiên Số Ngoại Thần.
Hứa Ứng coi như không thấy, bước chân không ngừng, nhanh chóng lao tới, kiếm khí trong tay lóe lên, tỏa hào quang chói mắt.
Hắn sử dụng kiếm chiêu từ xa, đâm về phía Thiên Số Ngoại Thần, chỉ trong chớp mắt vô số kiếm quang phi hành trên không trung, hoặc nhanh hoặc chậm, mang theo kiếm đạo không gì không phá, tập kích về phía Thiên Số Ngoại Thần.
Kiếm tự quyết trong Kiếm Đạo Quy Chân quyết!
Thiên Số Ngoại Thần đứng đó, thân hình bất động, đột nhiên sau lưng xuất hiện vô số cánh tay, thi triển đủ loại ấn pháp Thiên đạo, nghênh tiếng những luồng kiếm quang hoặc nhanh hoặc chậm kia!
Hai người lấy nhanh đánh nhanh, không ngờ Thiên Số Ngoại Thần lại đỡ được tất cả kiếm quang!
Chiêu pháp của Hứa Ứng biến đổi, hóa thành Đạo tự quyết. Xung quanh y hiện lên từng vòng tròn không rìa, chỉ thấy thiên địa nguyên khí phun trào điên cuồng, bị y điều động, tăng cường uy lực chiêu này!
Vô số thân hình sau lưng Thiên Số Ngoại Thần hợp lại làm một thể, giơ bàn tay xuất chỉ nghênh tiếp mũi kiếm!
Mũi kiếm va chạm với đầu ngón tay, tỏa ra uy lực vô tận, nhưng uy lực của chiêu này chỉ hạn chế ở giữa. Uy lực khủng khiếp truyền vào cơ thể hai người, chỉ trong chớp mắt cảnh giới thiên nhân hợp nhất của Hứa Ứng đã bị phá, không cách nào mượn đại đạo thiên địa.
Sau lưng Thiên Số Ngoại Thần hiện lên vô số ban thân, ai nấy lần lượt kêu rên, tai mắt mũi miệng chảy máu, lại chia uy lực chiêu kiếm này của Hứa Ứng tới vô số phân thân.
Hứa Ứng rảo bước áp sát, chỉ còn cách Thiên Số Ngoại Thần cỡ một thanh kiếm, kiếm quang lóe lên, nhắm thẳng vào mi tâm của Thiên Số Ngoại Thần.
Thân hình Thiên Số Ngoại Thần lóe lên, xuất hiện vô số bản thân.
Mũi kiếm của Hứa Ứng lay động, cũng xuất hiện vô số kiếm quang, tiếp đó kiếm quang đột nhiên hợp nhất, chỉ còn một luồng sáng lạnh lẽo duy nhất.
Luồng kiếm quang đó xuyên qua mi tâm Thiên Số Ngoại Thần.
Quy tự quyết và Chân tự quyết trong Kiếm Đạo Quy Chân quyết, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã được y thi triển.
Mi tâm của tất cả các Thiên Số Ngoại Thần đột nhiên xuất hiện một vết máu, vết máu càng lúc càng lớn, đâm xuyên qua trán bọn họ, nhô ra sau đầu.
Thiên Số Ngoại Thần ngơ ngác, vẻ mặt khó hiểu.
“Lý giải của ngươi về phù văn Thiên đạo còn không sâu bằng ta.”
Hứa Ứng giải trừ kiếm khí trong tay, thản nhiên nói: “So với sư tổ đời đầu của kiếm môn, ngươi kém quá xa.”
Tất cả thân thể của Thiên Số Ngoại Thần hợp lại làm một, chân tay lúc lắc, đổ nhào xuống đất, chẳng bao lâu sau đã hóa thành một đống thịt thối.
Ngoan Thất và quả chuông đuổi tới, thấy cảnh này từ xa, trong lòng nghi hoặc không thôi: “Kiếm pháp tiên gia lợi hại đến vậy à?’
Hứa Ứng bồng bềnh bay lên, quả chuông và Ngoan Thất vội vàng đuổi theo.
Một lúc lâu sau, đột nhiên đống thịt nhúc nhích, lại một lúc sau đống thịt nứt ra, Thiên Số Ngoại Thần cực kỳ suy yếu, leo từ trong tảng thịt ra, hạ giọng nói: “Nguy hiểm thật...”
“Viu!’
Một luồng kiếm quang cực kỳ mỹ lệ đột nhiên đánh tới, Thiên Số Ngoại Thần trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi, chỉ thấy sau kiếm quang là gương mặt hưng phấn của Hứa Ứng.
“Ầm!”
Kiếm quang đâm vào mi tâm Thiên Số Ngoại Thần, uy lực khủng khiếp bộc phát, xé tan hắn thành từng mảnh!
Hứa Ứng hạ xuống đất, thu kiếm, phát động thần thông Thiên đạo, chỉ thấy trên bầu trời đột nhiên xuất hiện từng con mắt, nhìn khắp bốn phương tám hướng.
Thân hình Hứa Ứng lặng lẽ biến mất, lại kiên nhẫn chờ đợi. Sau lưng y, Ngoan Thất, quả chuông không dám thở mạnh một tiếng.
Tiên thảo màu tím cũng run lẩy bẩy, thầm nghĩ: “Ừm, mai sau đừng nên đắc tội với thằng nhóc này...”
Hứa Ứng đợi một lúc lâu mà không thấy động tĩnh gì. Y bèn đi tới một ngọn núi nhỏ phía trước, giơ tay cắt ra luồng kiếm khí, ngọn núi bị luồng kiếm khí bổ ra, đỉnh núi trượt sang hai bên trái phải.
Hứa Ứng tụ khí làm kiếm, lưu lại một số phù văn tiên đạo hai bên vách núi. Y lại tới một gò núi khác, lặp lại như vậy, lưu lại một số phù văn tiên đạo khác.
Cứ thế liên tục, y lưu lại tám vách đá, mỗi vách đá cách nhau trăm dặm, tâm vòng là nơi Thiên Số Ngoại Thần bỏ mạng.
Ngoan Thất, quả chuông quan sát phù văn tiên đạo trên vách đá, phù văn tiên đạo này là Hứa Ứng biến lý giải kiếm đạo của mình thành văn tự, ẩn chứa nội dung Kiếm Đạo Quy Chân quyết, nhưng lại không hoàn toàn tương đồng.
“Ngài chuông, ngươi nói xem liệu có phải Kiếm Đạo Quy Chân quyết được lưu lại trên Kiếm Tiên Tuyệt Bích là phù văn trấn áp đại ma đầu?"
Ngoan Thất vừa đuổi theo Hứa Ứng vừa suy tư: “Sau đó ma đầu chết rồi, phù văn mà kiếm tiên lưu lại vẫn còn, sư tổ kiếm môn đời đầu đi qua nơi đó, phát hiện phù văn, tìm hiểu được kiếm đạo, phi thăng thành tiên. Ngươi nói xem, tương lai liệu có ai tới trước vách đá mà Hứa Ứng lưu lại, tìm hiểu được kiếm đạo không?”
quả chuông bật cười nói: “Thất gia, ngươi nghĩ nhiều quá rồi! Chắc chắn Kiếm Đạo Quy Chân quyết là do kiếm tiên tuyệt thế khắc lại, truyền cho người có duyên. Không khéo kiếm tiên bấm ngón tay tính toán, tính được sư tổ đời đầu là truyền nhân của hắn.”
Ngoan Thất cười nói: “Làm gì có ai lợi hại như vậy? Nếu tính được tới sư tổ đời đầu của kiếm môn, thế có tính được A Ứng không?”
Quả chuông nói: “Không khéo A Ứng cũng nằm trong tính toán của người ta."
Sau khi đám người Hứa Ứng đi khỏi, ba ngày qua đi, đột nhiên mặt đất hóa lỏng, từng xúc tu đỏ máu chui khỏi mặt đất, tiếp đó xúc tu đỏ máu nâng khối thịt leo khỏi lòng đất.
Khối thịt đó lung lay, hóa thành hình dạng Thiên Số Ngoại Thần, hạ giọng nói: “Ta bị trọng thương chưa lành, đúng là lợi cho hắn. Thù này không báo, không làm Thiên thần! Chẳng qua muốn khôi phục thực lực đỉnh phong, chắc phải cắn nuốt toàn bộ Thần Châu mới được.”
Trận chiến ở Thiên Thần điện khiến hắn bị thương quá nặng, không thể không lẻn vào Thập Vạn Đại Sơn, hấp thu thiên địa nguyên khí và sinh linh để khôi phục thực lực.
Hứa Ứng tìm ra hắn, dùng kiếm đạo tiên gia, gần như xóa bỏ hắn. Cũng may hắn giữ lại một thân thể Thiên số, cắt đứt liên hệ giữa phân thân và bản thể, tránh được một kiếp.
“Thế thì dứt khoát ăn toàn bộ thế giới Nguyên Thú thôi!”
Hắn mới nghĩ tới đây, ngẩng đầu lên lại thấy vách núi, chữ viết của Hứa Ứng trên vách núi đập vào mi mắt. Đột nhiên trên vách núi có một luồng kiếm quang bay ra, viu một tiếng xuyên thủng trán hắn.
Hai mắt hắn trống rỗng, không còn sinh cơ, co quắp hóa thành đống thịt chết.
“Chỉ là một phàm nhân mà định phong ấn ta? Ngươi to gan quá nhỉ!”
Mặt đất đột nhiên sôi trào, chỉ thấy vô số xúc tu máu thịt từ dưới lòng đất nhô lên, uốn lượn trên không, từng Thiên Số Ngoại Thần chui khỏi lòng đất, gầm thét trốn ra ngoài.
Trong phạm vi bao phủ của tám vách đá, phạm vi mấy trăm dặm, kiếm quang đan xen, như một tấm lưới lớn dày đặc!
Chỉ nghe tiếng viu viu vang lên không dứt, mọi chuyện đột nhiên bình tĩnh lại, chỉ còn từng Thiên Số Ngoại Thần đứng đó bất động.
“Xoạt!”
Hàng trăm Thiên Số Ngoại Thần hóa thành từng đống thịt nhão, chất đống dưới đất. Một lúc lâu sau, mặt đất không có động tĩnh gì.