Na tiên Cao gia nói: “Vẫn kém Cố công tử. Năm xưa chúng ta đã tuyệt vọng nên cái gì cũng thử, cho là hắn có thể giúp chúng ta giải mã tiên pháp luyện khí nên mới dung túng hắn. Nhưng bây giờ từng môn phái tiên gia tái hiện nhân gian, thế gia và môn phái liên thủ, bổ sung khuyết điểm cho nhau. Chút thành tựu của Hứa Ứng cũng chẳng có gì.”
Cố công tử cười nói: “Con cháu Cao gia gia nhập môn hạ Vô Cực tông ta, học được thải khí luyện khí, ta cũng có thể thông qua Cao gia học được thân thể lục bí và na pháp. Thế gia và tông môn liên thủ mới là cách sống sót trong thời loạn lạc hiện tại.’
Hắn nói tới đây, chỉ thấy gió tuyết càng mãnh liệt, Ly Long phun ra ngọn lửa dài, đốt tan băng tuyết phía trước. Lại có không ít người tế pháp bảo lên, gạt gió tuyết ra, hoàn toàn không để ý tới lời cảnh cáo của Hứa Ứng và Ngoan Thất.
Đột nhiên gió tuyết bắt đầu hóa thành dữ dội, kiếm khí xung quanh Ngoan Thất vỡ lốp bốp, gió lạnh gầm thét thổi con rắn khổng lồ tới mức khó mà ổn định thân hình, bị cuốn lên không trung.
Gió tuyết bỗng trở nên sắc bén, xoay vù vù, cắt đứt lân phiến trên người Ngoan Thất, khiến máu của hắn chảy khắp nơi!
Chỉ trong chớp mắt, đám luyện khí sĩ và na sư vừa rồi đã chết mấy mấy chục người, bị gió tuyết cắt nát!
Tòa đại tuyết sơn lớn tới không thể tưởng tượng nổi bỗng trở nên cực kỳ nguy hiểm, như muốn cắt tan tất cả bọn họ thành từng mảnh!
Quả chuông vội vàng bay lên, xoay tròn, càng lúc càng lớn, úp thẳng xuống, bảo vệ Ngoan Thất và Hứa Ứng, ra sức lao ra ngoài.
Nhưng khoảnh khắc sau nó đã bị vô số bông tuyết đánh trúng, kêu lên leng keng vang vọng, vách chuông hiện lên đủ những đường nét đạo tượng, sáng tối chập chờn.
Quả chuông khó mà ổn định thân hình, bị cuồng phong cuốn lấy, mang theo Hứa Ứng và Ngoan Thất chao đảo trong gió, không biết bị thổi theo hướng nào.
Còn đám luyện khí sĩ và na sư cũng dồn dập gặp nạn, đột nhiên chuông vàng trên bốn góc Ly Long bảo liễn kêu lên leng keng, sóng âm hùng hồn đẩy ra bốn phương tám hướng, ép lui gió tuyết.
Hiển nhiên chuông vàng kia là dị bảo bất phàm, là bảo vật mà luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ mới có thể luyện thành, bốn cái là một bộ, tạo thành trận thế, tỏa ra uy năng không kém quả chuông bao nhiêu.
Na tiên Cao gia Cao Sư Thanh cũng tự mình ra tay, ổn định gió tuyết, trợ giúp đám luyện khí sĩ và na sư kia.
Ngoan Thất thu nhỏ cơ thể, trốn trên vai Hứa Ứng, run rẩy nói: “Ngài chuông đi mau, đám người này tự tìm đường chết, chúng ta không cứu được bọn họ. Ta sắp đông cứng mất rồi.”
Hắn là rắn, thời tiết hơi lạnh một chút là ngủ tới mê mệt, mà nhiệt độ ở đây lại càng ngày càng thấp. Nếu Kim Bất Di ở đây có thể phun một ít Thái Dương thần hỏa ra nướng cho đỡ lạnh.
Trong cuồng phong, lực lượng tuyết rơi càng lúc càng mạnh, toàn thân quả chuông hiện ra vô số đường vân, tạo thành bức tường ánh sáng dày đặc, tường ánh sáng hình thành quả chuông càng lớn, ngăn cản gió tuyết.
Nhưng ngay khoảnh khắc sau, tường ánh sáng đã vỡ nát như lưu ly.
Ở đằng khác, đội ngũ na sư và luyện khí sĩ vừa rồi cũng gặp nạn, ai nấy thương vong nặng nề, không ít người trực tiếp bị bão tuyết xé thành từng mảnh. Còn có người bị gió lạnh thổi, đông cứng thành tượng băng, khoảnh khắc sau cũng chia năm xẻ bảy!
Hai con Ly Long cũng bị gió tuyết làm bị thương, máu me đầy người, huyết dịch hóa thành nhũ băng đâm vào thân thể bọn chúng!
Cố công tử của Vô Cực tông trong xe thấy vậy cũng hoảng hốt, vội vàng giơ tay lấy kim triện tiên lục đặt sát xe kéo, chiếc xe bộc phát uy lực, phá vỡ gió tuyết lướt đi.
Trong bão tuyết, mọi người lạc lối, không biết trên dưới trái phải, khó mà nhận ra thứ gì, thi thoảng trong gió tuyết lại vang lên tiếng hét thảm, có người mất mạng.
Cuối cùng quả chuông không chống đỡ nổi, bộc phát uy năng, chỉ thấy đạo tượng vạn vật vạn loại vận chuyển, kèm theo một tiếng chuông coong vang dội, chống lại gió lốc và vô số bông tuyết.
Đột nhiên tất cả sóng êm gió lặng, gió tuyết như đột nhiên biến mất.
“Nguy rồi!’
Hứa Ứng vội vàng nói: “Ngài chuông, cẩn thận!”
Quả chuông úp thẳng xuống, tầng tầng lớp lớp tường ánh sáng trải rộng ra ngoài, thậm chí thi triển sáu chữ tiên văn của Nga Mi Kim Quỹ Thái Thượng tiên thư, quả chuông lơ lửng giữa hư không, vô biên vô giới.
Chân Linh Hư Tĩnh Không Minh.
Lục đạo tiên gia thể hiện cực kỳ nhuần nhuyễn trên người nó, khiến Ngoan Thất trố mắt, vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Quả chuông bày thế trận chờ địch, đột nhiên Hứa Ứng ngửi thấy khí hương hỏa nồng nặc, vội vàng nói: “Ngài chuông cẩn thận!’
Gió lốc ập tới, cuốn theo băng tuyết như tuyết lở, ào ào đánh tới. Quả chuông chỉ cảm thấy bản thân bị cắt đứt liên hệ với thiên địa nguyên khí và thiên địa đại đạo, ngay khoảnh khắc sau đã bị cơn lốc thổi bay khỏi trạng thái hư không vô giới.
“Ầm!”
Vô số băng tuyết đập lên quả chuông, phá hủy tầng tầng lớp lớp tường ánh sáng, quả chuông phát ra một tiếng coong lớn, bị ép lăn lông lốc, không biết bay về phía nào.
Hứa Ứng và Ngoan Thất đập tới đập lui trong quả chuông, suýt nữa văng ra khỏi miệng chuông, một người một rắn cực kỳ lo sợ.
Đã lâu lắm rồi bọn họ không trải qua cảm giác sợ hãi này. Phải biết quả chuông đã là bảo vật hiếm có trong thiên hạ, công phòng nhất thể, ngoại trừ tiên khí, rất ít pháp bảo có uy lực mạnh hơn nó.
Hơn nữa sau khi Trúc Thiền Thiền luyện lại quả chuông, ngộ tính của quả chuông cũng cao hơn trước đây không ít, tìm hiểu được Kim Quỹ Thái Thượng tiên thư, lĩnh ngộ phù văn phong ấn, mặt dạn mày dày lợi dụng tiên khí của tiên kiếm Tư Vô Tà.
Nó tự có linh tính, uy lực không ngừng tăng trưởng, càng ngày càng mạnh mẽ. Thực lực của nó đã sánh ngang với luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ đỉnh cấp.
Nhưng cơn bão tuyết của tuyết sơn lại có thể dễ dàng đánh tan phòng ngự của nó, có thể tưởng tượng được ngọn thần sơn này tích lũy khí hương hỏa đáng sợ tới đâu, hùng hộ tới mức nào!
“Chỉ e lực lượng của tuyết sơn này còn cao thâm hơn khí hương hỏa của Thiên thần nguyên bản!’
Hứa Ứng mới nghĩ tới đây, quả chuông như bị thứ gì đó đánh vào, kêu lên leng keng, bắn qua bắn lại.
Y nhìn ra phía ngoài. Bên ngoài chỉ có một màu đen kịt, ngoài gió tuyết ra thì không thấy được gì, đột nhiên bão tuyết hình thành một gương mặt khổng lồ, há to miệng, phát ra tiếng rống long trời lở đất!
Tai mắt mũi miệng của Hứa Ứng bị chấn tới mức chảy máu, khí huyết của Ngoan Thất tán loạn, xương cốt lệch chỗ. Quả chuông cũng bị chấn động tới mức vang lên coong coong, rơi xuống chỗ càng tăm tối, càng không xác định.
Bão tuyết bên ngoài càng dữ dội, lại một gương mặt khổng lồ lao về phía bọn họ!
Hứa Ứng nghiến răng, phát động Kim Đan, đứng ngoài rìa quả chuông, ngưng tụ một luồng kiếm khí, định đâm về phía gương mặt kia.
Đại tuyết sơn che khuất bầu trời, với tu vi thực lực của y, vốn không bằng một phần vạn của ngọn núi này, nhưng đang lúc nguy hiểm tới tính mạng, y cũng bất chấp.
Y thôi thúc kiếm khí, thi triển Đạo tự quyết, kiếm quang đâm vào bóng tối, nghênh tiếp gương mặt kia. Nhưng ngay khoảnh khắc sau, kiếm khí của y không ngừng vỡ nát trong gió tuyết.