Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 457 - Sát Tâm Nổi Lên 1 ≪≫

Hứa Ứng nghiến răng, lại phát động Chiến Thần Bát Pháp, thi triển thức mở đầu Quy Đạo pháp, định liều mạng đánh cược một lần.

Gương mặt trong bão tuyết đánh tới, đột nhiên hai con ngươi trên gương mặt nhúc nhích một chút, nhìn vào Hứa Ứng trên miệng chuông.

“Viu~~”

Gói tuyết thổi qua, không còn uy lực khủng khiếp lúc trước, chỉ đơn giản lướt qua trên người y và quả chuông.

Lúc này không trung từ từ sáng lên, thế tuyết bỗng ngừng, gió cũng yếu đi nhiều, quả chuông coong một tiếng va vào núi đá lân cận, nảy lên vài cái mới dừng lại.

Hứa Ứng và Ngoan Thất trượt khỏi quả chuông, vẫn chưa hết sợ hãi, nhìn bừng xung quanh. Chỉ thấy bọn họ đã bị bão tuyết thổi tới lưng chừng đại tuyết sơn từ lúc nào chẳng hay, từng tòa thần sơn xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, phản chiếu ánh mặt trời rọi xuống tuyết sơn, hàng loạt thần sơn tỏa sáng chói lọi.

“Vừa rồi có chuyện gì xảy ra? Sao tự nhiên gió tuyết lại ngừng?” Ngoan Thất vẫn hơi ngỡ ngàng.

Phía xa xe kéo của Cố công tử cũng lái khỏi bão tuyết, na tiên Cao Sư Thanh máu me đầm đìa cũng giết qua gió tuyết, nhưng nhóm người bọn họ vốn có gần trăm, giờ chỉ còn hai người bọn họ sống sót, cực kỳ nhếch nhác.

Hai vẫn còn sợ hãi, nhìn ngọn đại tuyết sơn sau lưng.

Hứa Ứng cũng nhìn về phía ngọn đại tuyết sơn kia. Tuyết sơn như người khổng lồ đội trời đạp đất, ngăn ở lối vào tàn tích Côn Lôn. Muốn vào tàn tích Côn Lôn thì phải vượt qua ngọn núi này.

Mà bọn họ được gió tuyết thổi đi, ngược lại đi qua cánh cửa vào tàn tích Côn Lôn.

“Tòa tuyết sơn này thông linh thành thánh, pháp lực vô biến, là tồn tại cấp độ Thiên thần.”

Hứa Ứng hạ giọng nói: “Nếu có thể phi thăng tới thế giới Thiên Đạo, có lẽ nó cũng có khả năng phi thăng, trở thành Thiên thần nguyên bản.”

Quả chuông bồng bềnh đứng dậy, nhìn về phía dãy núi, chỉ thấy tàn tích Côn Lôn mênh mông bát ngát, từng tòa thần sơn sánh ngang đại tuyết sơn san sát nhau. Nó thấy vậy cảm thấy khó hiểu, lẩm bẩm: “A Ứng, ngọn núi nào mới là Côn Lôn thần sơn?”

Lúc này sau lưng bọn họ có gió lớn thổi tới, tạo thành một vệt tuyết, chỉ về phía một ngọn núi trong dãy núi.

Ngọn núi đó được dãy núi vây quanh, đỉnh núi không cao hơn những ngọn núi khác bao nhiêu, đón lấy ánh nắng. Ngọn núi có vẻ trong suốt, tỏa sáng lộng lẫy như ngọc, lại là một tòa ngọc sơn.

Vệt tuyết tan đi.

Trong lòng Hứa Ứng máy động, quay người cúi mình làm lễ với đại tuyết sơn: “Đa tạ đạo huynh chỉ điểm.”

Y chỉ vào ngọn ngọc sơn, trầm giọng nói: “Chúng ta tới nơi đó.”

Bọn họ lập tức đứng đậy đi về phía ngọc sơn.

Lần này bọn họ không dám tùy tiện phi hành, chỉ e kinh động dãy núi.

Trong tàn tích Côn Lôn, khắp nơi đều là thần sơn, thần sơn ở đây là thần sơn thật sự, mỗi ngọn núi đều là một thần linh có pháp lực hùng hồn, bọn họ có thể chi phối sinh tử của người leo núi.

Cho dù ngươi là luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ hay là na tiên đi nữa, cũng khó mà sống được.

Trên đại tuyết sơn, sương mù lượn lờ, tạo thành một gương mặt, trượt từ trên núi xuống, dần dần hóa thành một thiếu nữ đáng yêu, u oán nhìn theo hướng đám người Hứa Ứng vừa đi.

“Ngươi về rồi.”

“Sau bốn vạn tám ngàn năm, lần đầu tiên ngươi trở lại Thánh sơn.”

Trong lòng Hứa Ứng có cảm giác, quay đầu nhìn lại, tuyết sơn mênh mông, y thấy loáng thoáng một cô gái mặc váy trắng, nhưng ngay khoảnh khắc sau đã biến mất trong tầm mắt y.

Trong mặt trời, hai con chim khổng lồ vỗ cánh phi hành, xuyên qua ngọn lửa và ánh điện như chất lỏng, bay sâu vào mặt trời.

Thái Dương tinh khí ở nơi này cực kỳ nồng nặc, Thuần Dương chân hỏa cũng lên tới nhiệt độ khó có thể tin nổi, nung chảy mọi thứ.

Nhưng hai con chim khổng lồ lại như cá gặp nước, cực kỳ tự tại.

Bay phía trước là bộ xương Kim Ô, chỉ còn lại lông vũ và xương cốt, trong đầu có ngọn lửa bập bùng. Phía sau là Kim Ô già cả thân thể nhỏ hơn, đi theo phía sau bộ xương Kim Ô.

Phía trước xuất hiện sợi xích di động, hai con Kim Ô men theo sợi xích bay về phía trước, dần dà một chiếc thuyền lầu hùng vĩ lọt vào tầm mắt.

Chiếc thuyền lầu này được làm bằng gỗ, nhưng ở trong mặt trời mà không hề bốc cháy, cũng không bị gió lốc trong mặt trời, không biết được xây bằng gỗ gì.

Thuyền lầu còn lớn hơn thân thể của Kim Ô gấp mười lần trăm lần, bộ xương Kim Ô dẫn theo Kim Bất Di đi xuyên qua bên trên thuyền lầu. Chỉ thấy trên thuyền lầu cắm binh khí khổng lồ, còn có từng bộ xương cốt.

Kim Bất Di thậm chí còn thấy một thi thể chưa bị hỏa táng, ngồi dựa vào căn lầu, quần áo trên người vẫn còn.

Khi hắn bay qua trên không, dường như đã thấy thi thể kia lay động.

“Đó là thi thể của ai vậy?” Kim Bất Di nghi hoặc không thôi.

“Không biết.”

Giọng nói của bộ xương Kim Ô vang lên: “Chúng đã tồn tại từ trước khi ta ra đời, đừng tới gần bọn chúng, cực kỳ nguy hiểm.”

Hai con Kim Ô men theo sợi xích bay qua chiếc thuyền đi sâu vào mặt trời. Kim Bất Di lại thấy trong mặt trời có thuyền lầu khác, cũng có sợi xích.

Sợi xích trên những chiếc thuyền lầu này như cùng kéo một quái vật khổng lồ.

Không lâu sau, cuối cùng Kim Bất Di cũng thấy quái vật khổng lồ đó. Nó là một tòa cung điện vàng kim khí thế mênh mông, tuy chỉ còn là tàn tích đổ nát thê lương, dẫu vậy vẫn bao la hùng vĩ tới mức khó mà tưởng tượng.

Hai con Kim Ô phi hành qua những cây cột sụp đổ, đi xuyên qua tàn tích thê lương như ngọn núi lớn, bước vào trong đại điện.

Trên một cây cột trong đó có tổ chim, tổ chim được bện bằng rơm vàng.

Bộ xương Kim Ô đẩy Kim Bất Di về phía tổ chim, nói: “Tu luyện Đại Nhật chân kinh ở đây, làm ít mà hưởng nhiều.’

Kim Bất Di ngồi trong tổ chim, chỉ cảm thấy trong Thái Dương tinh khí không còn tạp chất, Thái Dương chân hỏa cũng biến thành cực kỳ tinh khiết. Hắn tu luyện Đại Nhật chân kinh, quả nhiên nhanh hơn lúc bình thường.

Kim Bất Di ổn định lại, theo tiến cảnh tu luyện, thân thể của hắn từ từ trẻ lại, trí nhớ càng ngày càng tốt, dần dà nhớ lại nhiều thứ hơn.

“Không biết A Ứng đi đâu nhỉ?”

Hắn thầm nhủ trong lòng: “Không biết tiểu chủ nhân có khỏe không?”

------------

Dưới chân đại tuyết sơn, Hứa Ứng đi về phía Côn Lôn thần sơn, bốn phía là tuyết sơn san sát, liên miên trùng điệp, trong những ngọn tuyết sơn này cũng tràn ngập một luồng khí tức hương hỏa, có thể thấy những tuyết sơn này cũng trở thành thần linh. Đi qua dưới chân những ngọn núi lớn mênh mông này, y bỗng có cảm giác triều thánh, chợt cảm thấy bản thân nhỏ bé.

Trên con đường này không chỉ có bọn họ, còn có những luyện khí sĩ và na sư khác, bọn họ tới sớm hơn Hứa Ứng, không bay qua đại tuyết sơn mà trèo qua, thương vong không nhiều.”

“Hứa huynh!’

Hứa Ứng nghe tiếng gọi nhìn lại, chỉ thấy Cố công tử và na tiên Cao gia đang chạy về phía này.

Cố công tử nói: “Đường tới Côn Lôn cực kỳ nguy hiểm, chúng ta vừa vào tuyết sơn đã thương vong nặng nề. Ngươi có muốn đi cùng nhau không? Cũng tiện giúp đỡ lẫn nhau.”

Hắn cao tám thước, mặt mày như ngọc, phối thêm trường kiếm bên hông, tinh thần phấn chấn, hoàn toàn không có vẻ chật vật như lúc ở đại tuyết sơn vừa rồi.

Hứa Ứng dò hỏi: “Xin hỏi phải xưng hô với huynh đài ra sao?”

Bình Luận (0)
Comment