Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 462 - Tiên Trùng 1 ≪≫

Y từng thấy ba loại tiên đạo chữ “Chân” khác, Thái m Nguyên Dục công - Thái m Nguyên Dục Nhất Dương Vĩnh Chân; Kim Quỹ Thái Thượng tiên thư - Chân Linh Hư Tĩnhắn Không Minh, ngoài ra là Chân trong Kiếm Đạo Quy Chân.

ba phù văn tiên đạo nhìn như cùng lại, lại giải thích đạo lý bất đồng. Hứa Ứng kết hợp ba chữ Chân khác biệt, khiến uy lực của kiếm này cũng lớn tới mức không thể tưởng tượng nổi!

Cố Phi Ngư được ánh sáng tiên lục bao phủ kêu khẽ một tiếng, thân thể trúng kiếm, chợt cảm thấy nguyên khí, đạo tượng trong cơ thể đều có dấu hiệu hoá thành kiếm khí bay ra, không khỏi kinh hãi bằng chết, vội vàng vận khí trấn áp.

Nhưng làm sao hắn trấn áp được?

Kim triện tiên lục dùng tiên quang giúp hắn trấn áp kiếm khí trong cơ thể, nhưng ngay lúc này Hứa Ứng lại thi triển một luồng kiếm khí Chân tự quyết đâm tới, xuyên qua tiên quang, đâm vào cơ thể Cố Phi Ngư.

Tiên lục hộ tống Cố Phi Ngư nhanh chóng rút lui, Hứa Ứng bất chấp tất cả, lao thẳng về phía trước, từng luồng kiếm quang đâm tới điên cuồng!

Tiên lục dần dần không trấn áp được kiếm khí trong cơ thể Cố Phi Ngư, đột nhiên trong tiên lục vang lên một giọng nói uy nghiêm, ập tới trong đầu Hứa Ứng: “Tiểu bối, làm người phải lưu lại đường lui. Ngươi nhất quyết chém tận giết tuyệt, cắt đứt đạo thống của Vô Cực tông? Chẳng lẽ không sợ Vô Cực Tiên Ông ta trả thù?”

“Làm người phải lưu lại đường lui?”

Hứa Ứng đột nhiên nổi giận, xuất kiếm đâm tới, xuyên qua tiên lục đâm vào người Cố Phi Ngư, cười lạnh nói: “Năm xưa các ngươi bắt được ta, sao không lưu lại đường lui? Tiên Ông chó má gì, có gan ngươi từ trên ấy xuống đây tranh tài! Chẳng qua trước lúc đó ta sẽ diệt đạo thống của ngươi, đào một tổ của ngươi ra!”

“Viu!”

Cố Phi Ngư không trấn áp được kiếm khí trong cơ thể nữa, cả Nguyên Thần lẫn thân thể hóa thành từng luồng kiếm khí nhuốm máu, bắn tung ra bốn phương tám hướng, hình thần câu diệt, kim triện tiên lục cũng không giữ được tính mạng hắn!

Cố Phi Ngư thân tử đạo tiêu, khiến thiếu nữ áo tím và thiếu niên áo vàng ở đằng xa đều giật mình.

Cố Phi Ngư là tông chủ đương thời do Vô Cực tông lựa chọn, có tiên nhân hộ giá hộ tống, phong ấn ba ngàn năm tới tận ngày nay, gánh vác trọng trách phục hưng Vô Cực tông.

Hắn đã mở thân thể lục bí, là luyện khí sĩ na khí kiêm tu, có thể nói là kết tinh trí tuệ thời xưa. Tu vi thực lực của hắn cực kỳ nổi bật trong cùng thế hệ.

Huống chi hắn còn có kim triện tiên lục của tiên gia hộ thể, không phá kim triện tiên lục, khó mà giết được hắn.

Nhưng cho dù là luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ, e là cũng không làm gì được kim triện tiên lục. Không phải kim triện tiên lục quá mạnh mà là nhìn còn không hiểu, nói gì tới phá giải?

Nhưng Cố Phi Ngư vẫn chết, khiến bọn họ ý thức được, cho dù có kim triện tiên lục của tiên gia hộ thể, chỉ e vẫn không thể bảo toàn bản thân, vẫn có thể bị người khác đánh chết!

“Trên người còn có người, trên trời còn có trời!”

Thiếu niên áo vàng nhìn về phía Hứa Ứng, hạ giọng nói: “Người này không kém gì ta, nhưng đáng tiếc, đắc tội với tiên gia, còn đâu cái mạng?”

Hắn nhanh chóng rời khỏi, ánh mắt nhấp nháy: “Nơi đây sắp biến thành một bãi Tu la rồi, quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, ta đi trước thì hơn!”

Đám người thiếu nữ áo tím cũng nhận ra nguy hiểm, ai nấy nhanh chóng rời khỏi, cách xa Hứa Ứng.

Bọn họ vừa đi khỏi, chỉ thấy kim triện tiên lục lơ lửng trong không trung, trong tiên lục vang lên một giọng nói uy nghiêm: “Tiểu bối, ngươi bảo ta xuống tranh tài, giờ ta xuống đây."

Tiên lục kia hiển hóa tiên quang, không ngờ từ trong tiên quang lại có một thân hình ông lão áo trắng râu tóc bạc trắng bước ra. Theo thân hình của ông lão di chuyển, một loại đạo âm kỳ diệu dần dần cất cao, lan tràn ra ngoài, âm thanh càng ngày càng vang dội!

Hắn chính là Vô Cực Tiên Ông, thu năng lượng tiên lục, tạo một hóa thân dưới hạ giới, thay mình hành động.

Hắn muốn hiển hóa, trừng trị cái kẻ vô pháp vô thiên này!

Âm thanh tiên đạo trong cơ thể hắn vang lên, xung quanh gió cuốn mây vần, thiên địa đại đạo hỗn loạn, mặt đất rạn nứt, dung nham cuồn cuộn phun trào, cuồng phong gầm thét, ngọn lửa dâng trào từ không trung, không gian xung quanh tiên lục rạn nứt, hóa thành vô số mảnh vỡ như lưu ly bay lượn.

Địa phong thủy hỏa hoàn toàn hỗn loạn!

Còn ở xa hơn, ngọn núi chấn động, cỏ cây sinh trưởng, na sư và luyện khí sĩ cách hơi gần một chút vội vàng chạy trốn, chạy một lúc là hóa thành đống thịt nhão.

Âm thanh tiên đạo lan tỏa, bốn phía hóa thành tận thế, cho dù là nguyên khí trong cơ thể Hứa Ứng cũng rục rịch, cả chân khí võ đạo lẫn pháp môn kiếm đạo đều bị áp chế tới mức tận cùng, như sắp phản ngược lại bản thân!

Thân hình Vô Cực Tiên Ông đi ra khỏi tiên quang của kim triện tiên lục, càng ngày càng chân thực, mắt thấy hắn sắp bước ra khỏi tiên lục, đột nhiên quả chuông bay tới.

Hứa Ứng giơ tay nắm lấy vách chông, bàn tay đột nhiên vỗ một cái, đập vào đạo văn chữ Tù trên vách chuông.

“Coong!”

Tiếng chuông chấn động, tiên ông bước khỏi kim triện tiên lục lộ vẻ kinh ngạc: “Phong ấn của ngươi từ đâu mà ra?”

Thân hình của lão lay động, theo một quỹ tích khó hiểu, không ngờ lại tránh khỏi phong ấn của đạo văn chữ Tù!

Hứa Ứng hai tay giao nhau, đối diện với quả chuông, mười ngón tay vắt vào nhau tạo thành năm chữ Tù, đột nhiên phát động uy năng của quả chuông, tạo thành tiếng chuông. Đạo văn chữ Tù không ngừng bộc phát, khóa về phía Vô Cực Tiên Ông!

Hóa thân của Vô Cực Tiên Ông phải hấp thu năng lượng của kim triện tiên lục, không cách nào rời khỏi tiên lục, nếu không sẽ không thể hiển hóa. Không gian của tiên lục chỉ có vậy, cho dù thân pháp của hắn có tinh diệu đến đâu đi nữa cũng không thể ngăn cản công kích hùng hổ như vậy của Hứa Ứng!

Chỉ thấy tầng tầng lớp lớp chữ Tù đan xen, phong ấn hắn tầng tầng lớp lớp, tiên lục và hóa thân Vô Cực Tiên Ông đều bị niêm phong trong một chữ Tù ngay ngắn chỉnh tề.

“Tiểu bối, ngươi có biết ngươi đang làm gì không?”

Trong lồng giam, hóa thân của Vô Cực Tiên Ông chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt âm trầm nói: “Ngươi giết truyền nhân của chân tiên ở nhân gian, ngươi đắc tội với chân tiên, ngươi có tội.”

Chữ tội vang lên, âm thanh tiên đạo lan truyền từ trong lồng giam, khiến thiên địa biến sắc. Tiên đạo ô nhiễm khắp bốn phương tám hướng.

“Thất gia, côn trùng!”

Đại đạo trong cơ thể Hứa Ứng sôi trào, khó mà khống chế bản thân, có xu hướng tự hủy, vội vàng lớn tiếng nói: “Côn trùng!”

Ngoan Thất đang trườn từ trong địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa ra, nghe vậy giật mình nhưng cũng lập tức hiểu ra, vội vàng há miệng, trong miệng hắn có một phong ấn chữ Tù khác bay ra, cũng là một chữ Tù hình lập phương, bên trong phong ấn một con côn trùng. Côn trùng này có cánh có chân, mọc ra giác hút hình đôi kéo, bay tới bay lui trong phong ấn chữ Tù, vỗ cánh lia lịa nhưng không thể bay lên, cũng không thể cắt đứt phong ấn.

Con côn trùng này chính là côn trùng đã ăn thịt lão già u sầu Phù Nghị, bị Hứa Ứng phong ấn, vẫn luôn cất trong bụng Ngoan Thất.

Bình Luận (0)
Comment