Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 463 - Tiên Trùng 2

Ngoan Thất giơ tay bắt lấy cái lồng phong ấn này, đột nhiên vỗ mạnh một cái, đánh con côn trùng phong ấn trong lồng vào lồng phong ấn hóa thân Vô Cực Tiên Ông.

Hai cái lồng giam nối liền thành một.

“Ta biết ngươi là ai rồi.’

Hóa thân của Vô Cực Tiên Ông thấy con côn trùng kia, quên cả tụng niệm âm thanh tiên đạo, sắc mặt biến đổi kịch liệt, lạnh lùng nói: “Ngươi là Hứa Ứng! Ngươi trở lại núi Côn Lôn! Lồng giam hạ giới mất khống chế rồi a a a...”

Hắn còn chưa nói xong, con côn trùng kia đột nhiên chia thành vô số côn trùng nhỏ, bay ào ào tới, bao phủ lấy hắn.

Hóa thân của Vô Cực Tiên Ông giãy dụa trong bầy côn trùng, chỉ trong khoảnh khắc đã bị ăn sạch không còn một mảnh, thậm chí kim triện tiên lục cũng bị ăn sạch, không dư lại chút nào!

Hứa Ứng thấy vậy cực kỳ lo sợ, giơ tay nắm lấy lồng giam hình lập phương, bàn tay hơi run rẩy.

Ngoan Thất thấy vậy cũng kinh hãi, vội vàng nói: “A Ứng, đừng đặt con côn trùng này trong bụng ta nữa, ngộ nhỡ có ngày nào đó nó cắn thủng lồng giam chạy ra ngoài, ta còn không đủ cho Trùng gia xỉa răng!’

“Yên tâm đi, con côn trùng này không có trí tuệ, không phá được phù văn chữ Tù.”

Hứa Ứng an ủi: “Phù văn chữ Tù là để phong ấn ta, nếu dễ dàng phá giải như vậy, khéo ta đã loại bỏ phong ấn từ lâu rồi.’

Tuy nói vậy, y cũng lo lắng bất an, lại phát động phù văn chữ Tù trên vách chuông, phong ấn càng sâu hơn.

Trong lồng giam nho nhỏ, con côn trùng kia hung ác dị thường, nhiều lần vỗ cánh bay lên, định lao tới xé nát bọn họ. Nhưng cũng may nó biến hóa thì lồng giam cũng biến hóa theo, trước sau gì vẫn luôn vây khốn nó.

Tiên thảo màu tím bay ra, tò mò quan sát con côn trùng kia. Con côn trùng kia thấy nó càng thêm hưng phấn táo bạo, đi tới đi lui trong lồng giam, dường như chỉ muốn nhào tới ăn thịt nó.

Hứa Ứng kinh ngạc: “Chẳng lẽ con côn trùng này dùng Bất Tử tiên dược nuôi lớn? Cỏ mộ phần, ngươi cắt thử ít rễ cho nó ăn xem.”

Tiên thảo màu tím tức giận, đang định dạy cho y một bài học nhưng lại nghĩ tới tình cảnh Hứa Ứng mai phục Thiên Số ngoại thần, cảm thấy sợ hãi, không dám ra tay.

Hứa Ứng kinh ngạc, cho rằng cọng cỏ này đổi tính, thầm nghĩ: “Thất gia nói gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, quả nhiên không phải gạt ta. Thảo gia theo ta lâu ngày, cũng biến thành nho nhã hiền từ.’

Cao Sư Thanh máu me đầm đìa, lảo đảo đi từ trong địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa ra, chứng kiến Hứa Ứng cho côn trùng ăn sạch hóa thân tiên nhân của Vô Cực tông, trong lòng nghiêm nghị, đang định rời khỏi.

“Không ở lại trò chuyện à?” Hứa Ứng thản nhiên nói.

Cao Sư Thanh vội vàng dừng bước, lúng ta lúng túng cười xòa nói: “Hứa công tử, đã lâu không gặp.”

Hứa Ứng nghi hoặc, suy nghĩ cẩn thận lại một hồi, tin chắc mình chưa từng gặp người này.

Cao Sư Thanh vội vàng nói: “Năm xưa ngươi vào Thần Đô, rất nhiều thế gia tới chào đón, khi đó ta còn chưa phải na tiên, mới tu luyện tới động thiên tầng tám, từng đứng trong đám người phía xa gặp Hứa công tử.”

Hứa Ứng gật nhẹ đầu, dò hỏi: “Cao gia liên hệ với Vô Cực tông từ khi nào?’

Cao Sư Thanh sợ chọc giận y, cẩn thận nói: “Thế gia và tông môn liên kết, nốn không có mâu thuẫn. Tuy tông môn có căn cơ hùng hậu, lại có tiên gia nâng đỡ nhưng dù sao cũng chỉ có một hai người sống sót đến giờ. Những môn phái đó muốn phát triển thì cần phải dựa vào lực lượng của thế gia. Cao gia ta kinh doanh ở Thái sơn, khống chế Tiết độ sứ, Huyện lệnh, quản lý thảo dân ở vùng nông thôn. Vô Cực tông nhận đệ tử cũng phải được Cao gia ta gật đầu. Cao gia ta khí na kiêm tu, cũng muốn đưa con cháu quý tộc tới Vô Cực tông, tương lai Vô Cực tông cũng có một nửa của Cao gia ta.”

Hứa Ứng hỏi: “Con cháu của dân chúng thấp cổ bé họng và dân nghèo thì sao?”

“Đương nhiên là cạnh tranh công bằng.”

Cao Sư Thanh cười ha hả nói: “Nhưng cái lũ đói khổ đó làm sao cạnh tranh được với thế gia chúng ta? Hái thuốc luyện đan, đào khoáng luyện bảo, rèn luyện hồn phách, có cái nào không cần dùng rất nhiều tiền? lại thêm danh môn đại phái đâu đâu cũng phải dùng tiền, lũ nghèo rớt mùng tơi liệu có thể cho danh môn đại phái được bao nhiêu tiền? Có nhiều bằng thế gia quý tộc chúng ta không? Danh môn đại phái như Vô Cực tông, con cháu dân nghèo chắc chắn càng ngày càng ít.”

Nói tới đây, sắc mặt hắn lại đau khổ, bây giờ tông chủ Vô Cực tông Cố Phi Ngư đã bị Hứa Ứng giết chết, con đường đi lên như diều gặp gió của Cao gia đã đứt mất một.

Nhưng cũng may thỏ khôn có ba hang, Cao gia không chỉ liên kết với Vô Cực tông, còn liên kết với vài môn phái khác. Vô Cực tông không còn cũng không ngăn được Cao gia quật khởi.

Hứa Ứng hơi thất vọng, lẩm bẩm: “Đây là quý tộc, đây là quý tộc...”

Y còn tưởng tông phái xuất hiện có thể giải quyết vấn đề thế gia trị thế, cho phàm nhân càng nhiều cơ hội vươn lên, không ngờ lại là tình cảnh tông phái là thế gia liên kết chặt chẽ.

Bọn họ liên kết chặt chẽ, dân đen thấp cổ bé họng làm đâu còn có ngày ra mặt?

“Thiên kiếp siêu cấp, đường thành tiên đứt đoạn, bọn họ bị ngăn cản không cách nào phi thăng, không thể thành tiên. Nhưng một người bình thường, muốn trở thành bọn họ đâu phải chuyện dễ dàng.”

Hứa Ứng lẩm bẩm: “Người bình thường muốn thăng tiến, độ khó đâu chỉ có Thiên kiếp siêu cấp. Tất cả mọi người chỉ quan tâm làm sao độ kiếp, làm sao phi thăng, đâu ai lên tiếng cho họ, đâu ai bênh vực cho họ?”

Cao Sư Thanh cười nói: “Hứa công tử, sao ngươi phải buồn lo vô cớ? Dân đen thấp cổ bé họng còn dễ nói, cái lũ nghèo hèn thậm chí còn không cưới nổi nàng dâu, cơm không có mà ăn, đương nhiên phải tuyệt chủng thôi, việc gì phải lo âu cho bọn chúng?”

Khóe mắt Hứa Ứng giật giật, xua tay nói: “Ngươi đi đi, ta không làm khó ngươi.”

Cao Sư Thanh vội vàng đi khỏi, thầm nghĩ: “Cao gia ta đặt cược nhiều bên, Vô Cực tông bị hủy thì còn tông phái khác. Cho dù có đổi hoàng đế, địa vị của Cao gia ta cũng không hề dao động!”

Hứa Ứng nháy mắt với quả chuông, quệt hờ lên cổ một cái.

Quả chuông hiểu ý, bay lên không trung.

Một lúc lâu sau, phía xa có tiếng chuông vang, quả chuông máu me đầm đìa bay về nói: “A Ứng, hắn bảo ta hỏi ngươi, vì sao ngươi không giữ lời.”

Hứa Ứng kinh ngạc nói: “Ta bảo ta không làm khó hắn, là ngươi giết hắn, không liên quan gì tới ta.”

Quả chuông hậm hực nói: “A Ứng, lần này ta bỏ bao nhiêu công sức, bị hao tổn nghiêm trọng. Sau chuyện này ngươi lấy bảo bối trong bụng Thất gia ra, chia một ít cho ta, ta tới gặp Thiền Thiền lão tổ, nhờ cô ấy chữa thương cho, tiện thể luyện lại một chút.”

Hứa Ứng đáp ứng.

Quả chuông thầm mừng rỡ.

Ngoan Thất lại âm thầm đề phòng, thầm nghĩ: “Gần đây chuông ngốc thông minh hơn hẳn, vừa rồi nó sử dụng rất nhiều pháp môn, rõ ràng là âm thầm chăm chỉ, kéo giãn khoảng cách giữa ta và nó. Nếu ta cứ vô dụng, chẳng phải địa vị sẽ càng ngày càng thấp?”

Hắn thầm hạ quyết tâm, nhất định phải cố gắng tu hành, tranh thủ sớm có ngày đuổi kịp quả chuông.

“Chỉ có cỏ mộ phần bình chân như vại, sớm muộn gì cũng biến thành cỏ vô dụng, bị ta thay thế địa vị.” Ngoan Thất thầm nghĩ.

Bình Luận (0)
Comment