Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 464 - Thượng Thần Lục Ngô 1 ≪≫

Hứa Ứng tiếp tục đi về phía trước, trong lòng thầm nhủ: “Nhưng cũng may còn có kiếm môn. Kiếm môn ta lựa chọn đệ tử không được như Vô Cực tông. Nhưng chỉ kiếm môn thôi còn chưa đủ, còn phải tới Cửu Long sơn, phải tới Nga Mi và nhiều môn phái nữa. Bọn họ lựa chọn đệ tử không chỉ nhìn gia cảnh đối phương, không chỉ nhìn tổ tông đối phương là ai mà phải xem có tư chất xuất sắc hay không.”

“Ai cũng là nhân tài, phát huy hết tác dụng của mình, đó mới là thời hưng thịnh. Mỗi người đều rơi vào cảnh khó khăn riêng, không cách nào nổi bật, đó tuyệt đối không phải hưng thịnh.”

Đột nhiên Hứa Ứng thấy đằng xa giữa vùng núi non có một loạt nhà ngói, trong lòng không khỏi kích động: “Có phải khu đất Hứa gia không?”

Y rảo bước tăng tốc, chạy về phía những ngôi nhà ngói kia.

Côn Lôn đại tuyết sơn, băng tuyết thần nữ đột nhiên có cảm giác, hóa thành một phiến băng tuyết, hòa mình vào núi tuyết.

Trong núi tuyết, bão tuyết lại ập tới, còn hung ác hơn lúc trước, phong tỏa lối vào Côn Lôn cảnh.

Nhưng người vừa tới thực lực cường đại, đầu đội nón che, điều khiển một chiếc thuyền nhỏ đi xuyên qua gió tuyết, hầu như không chút trở ngại.

Gió tuyết càng mãnh liệt, sau lưng nam nhân đội nón che hiện lên sáu tòa động thiên, ẩn chứa uy năng khó hiểu, nơi sáu tòa động thiên bao phủ, gió tuyết ngưng bặt.

“Sơn nhân mượn đường, không có ác ý.” Nam nhân đội nón che đứng trên mũi thuyền, thi lễ với tuyết sơn.

Trong gió tuyết, băng tuyết thần nữ hiện lên bóng dáng mơ hồ, quan sát người tới. Nhưng ngay lúc này lại có vài khí tức cường đại giáng lâm, xuyên qua gió tuyết, đi về phía Côn Lôn.

Băng tuyết thần nữ khẽ nhíu mày, tự biết mình không thể cản nổi đám người này, bèn vung tay áo, gió tuyết ngưng lại.

“Sao tự nhiên lại có nhiều cường giả như vậy?” Cô nghi hoặc không thôi.

Nam nhân đội nón che điều khiển con thuyền đi qua gió tuyết, hắn cũng phát hiện thấy khí tức của những người khác, con thuyền hơi chậm lại, thầm nghĩ: “Các ngươi tới tìm tiên dược bất tử hay là tìm sáu vị na tổ? Năm xưa khi Tổ Long tế trời ở Thái Sơn, các ngươi cũng có mặt đúng không? Các ngươi đã thấy cảnh tượng tráng lệ khi sáu vị na tổ ban thưởng tiên dược cho Tổ Long.”

Hắn cười lạnh, hạ giọng nói: “Trên đời này có na tổ nắm giữ sáu loại tiên được thật không? Sao ta thấy khó tin?”

Con thuyền bay khỏi tuyết sơn, đi vào tàn tích Côn Lôn.

“Giá trị thật sự của Côn Lôn không phải sáu vị na tổ, cũng không phải tiên dược mà bọn họ nắm giữ, mà là tiên duyên, tiên duyên phi thăng! Tiên duyên năm xưa hoàng đế cưỡi rồng phi thăng, ta nhất định phải đoạt được!”

Hứa Ứng trèo đèo lội suối, đi tới chỗ nhà ngói trong dãy núi. Nơi này non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình, núi cao mây nhạt, khiến người ta vui vẻ thoải mái.

Ngoài căn nhà có vài mẫu ruộng trống, đã gieo hoa màu.

Dãy nhà ngói được xây dựng trong một tiểu trấn giữa dãy núi, tường trắng ngói xanh. Hứa Ứng hơi thất vọng, kiến trúc nơi này khá giống khu đất Hứa gia mà y thấy trong Vọng Hương đài, nhưng bố trí các căn nhà lại khác.

Hiển nhiên nơi này không phải khu đất Hứa gia.

“Chẳng lẽ còn có người sống trong tàn tích Côn Lôn? Không khéo người trong trấn lại biết khu đất Hứa gia!”

Y bỗng thấy hy vọng, lên tiếng căn dặn: “Thất gia, tướng mạo ngươi khá hung ác, đừng hù dọa mọi người trong trấn.

Ngoan Thất ấm ức, tuy hắn là rắn khổng lồ nhưng tướng mạo không liên quan gì tới hung dữ. Ngược lại hắn mọc hai sừng trắng đen, giữa hai sừng có mây khói lơ lửng, trên người có đạo tượng, ngược lại khiến người ta cảm thấy nguy nga mà gần gũi.

Hứa Ứng nói với quả chuông: “Ngài chuông, trên người ngươi dính máu, còn có nhiều vết thương, cũng nên nấp đi, không thì trông chúng ta giống ác nhân quá.”

Quả chuông cũng ấm ức nghĩ: “Máu trên người ta là vì ngươi bảo ta giết người nên mới bắn lên cơ mà? Giờ lại chê ta hung ác dữ tợn à!”

“Thảo gia, ngươi đừng thò đầu ra, ngươi mọc trên mộ phần, cẩn thận kẻo kéo vận đen vào nhà người ta.” Hứa Ứng nói.

Tiên thảo màu tím tức tối không thôi, định tới ẩu đả với y.

Quả chuông vội vàng ngăn lại, khuyên nhủ: “Thất gia đừng tính toán với hắn, càng về gần quê thì hắn càng thấp thỏm, trong lòng hắn mang tưởng tượng thánh khiết, chỉ sợ bản thân không đủ trong sáng, làm vấy bẩn quê hương. Chúng ta cứ làm theo ý của hắn là được.”

Ngoan Thất thu nhỏ hình thể, quả chuông và tiên thảo màu tím trốn vào khu vực Hi Di của hắn.

Hứa Ứng thấy vậy, không bới được khuyết điểm gì, lại cảm thấy bản thân quá hung ác, lo mình quấy nhiễu người người ở đây. Y bèn dừng lại, bảo Ngoan Thất phun một tấm gương ra, ngắm nghía trong gương sửa sang một hồi lâu, cố gắng tập mỉm cười.

Một lúc lâu sau, Hứa Ứng mang theo nụ cười hơi cứng nhắc đi vào tiểu trấn trong núi.

Lối vào thôn trấn có cánh cổng, bên trên khắc chữ Hạ Đô.

Trong trấn không nhiều người, có già có trẻ, y phục của mọi người mộc mạc, cuộc sống rất yên bình, thấy Hứa Ứng là dồn dập nhìn sang, đều nở nụ cười.

Gương mặt của bọn họ bị ánh mặt trời nóng rực chiếu rọi, có màu ngăm đen như cổ đồng, lại phớt hồng thành màu đỏ ửng, nụ cười trên mặt có vẻ rất thành thật chất phác.

Kiến trúc của nơi này rất cổ xưa, đã trải qua không biết bao nhiêu sương gió, trong trấn còn có pho tượng kỳ quái, chắc là thần linh mà bọn họ thờ phụng.

Vị thần này đầu hổ mặt người, có chín cái đuôi, ngồi ở thần miếu trong trấn, phía sau thần miếu là sườn của chín ngọn núi lớn.

Hứa Ứng thấy cảnh này, trong lòng chấn động, đã hiểu ngọn nguồn của vị thần này.

Vị thần này thật ra là chín ngọn núi phía sau và đỉnh núi bên dưới tiểu trấn. Nhìn từ xa tới, đỉnh núi và chín ngọn núi đằng sau chính là hình ảnh con hổ chín đuôi. Những người này căn cứ theo thế núi thế sông, thờ cúng thần linh. Tập tụng thờ cúng thần linh này cực kỳ cổ xưa, còn cổ xưa hơn thờ cúng Âm thần nhiều, là tập tục thờ cúng trong thời nguyên thủy!

Nhưng khiến Hứa Ứng kinh ngạc nhất là phía trước pho tượng đầu hổ mặt người chín đuổi này không có hương khói, cũng không có lư hương, hiển nhiên hương hỏa đã ngừng không biết bao lâu rồi.

“Thất gia, có gì đó không đúng.”

Hứa Ứng thầm đề phòng, thần thức chấn động nói: “Nếu người Hạ Đô là cư dân nguyên bản ở nơi này, làm sao lại không thờ cúng thần linh của mình? Hương hỏa ở nơi này suy yếu, chứng tỏ trong trấn không phải người địa phương!”

Ngoan Thất thầm căng thẳng, lặng lẽ nhìn bốn phía, chi thấy tất cả mọi người trong trấn ngừng công việc đang làm, ánh mắt dồn dập chuyển sang người bọn họ.

Những người này cười quá lâu, nụ cười trên mặt cũng hóa thành cứng nhắc.

Tuy Ngoan Thất là luyện khí sĩ yêu tộc nhưng không biến hóa thành người, hơn nữa còn có đạo tượng, nếu là người bình thường thấy cảnh này cho dù không chạy tứ tán cũng bàn luận ầm ĩ. Nhưng trong mắt đám người Hạ Đô không có vẻ tò mò cũng chẳng hề sợ hãi, không ai trong số họ tới hỏi lai lịch Hứa Ứng, chỉ nhìn Hứa Ứng bằng ánh mắt kỳ quái.

“Có gì đó quái lạ.”

Hứa Ứng xoay người, định rời khỏi Hạ Đô trấn, nhưng lúc này từng cư dân Hạ Đô lao nhao đứng dậy, ngăn trước mặt y, vẻ mặt vẫn hệt như lúc trước, mang theo nụ cười cứng nhắc và ánh mắt quỷ dị.

Bình Luận (0)
Comment