Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 470 - Bên Dưới Thiên Đạo 1

Dưới đầu ngón tay y, từng phù văn Thiên đạo nổ tung tan vỡ, khiến đạo trường Thiên đạo đang hợp nhất thủng một lỗ lớn.

Hứa Ứng lao qua đạo trường Thiên đạo, Ngoan Thất trên vai bị Thiên đạo làm rối loạn thần trí, đang định há cái miệng độc cắn Hứa Ứng, đột nhiên tỉnh táo lại, trong lòng không khỏi sợ hãi.

“A Ứng và ta tình như tay chân, sao ta lại đoạt mạng hắn được...”

Hắn mới nghĩ tới đây, một luyện khí sĩ Thiên đạo đã lao tới, là một lão già thấp bé như khỉ, không biết bao nhiêu tuổi rồi.

Lão già kia đã tế pháp bảo Thiên đạo lên, ảnh hưởng tới thần trí của Ngoan Thất, xà yêu càng ngày càng nóng nảy: “Tay chân tương tàn là chân lý vạn cổ không lay chuyển nổi, khi xưa chẳng phải Văn Vũ Đại Thánh hoàng đế cũng giết chết anh em ruột mới ngồi được lên hoàng vị à?’

Quả chuông bay ra, nghênh tiếp pháp bảo Thiên đạo, tiếng chuông vang dội, cuối cùng cũng khiến Ngoan Thất tỉnh táo lại, trong lòng thầm hoảng sợ: “Thiên đạo đúng là tà ác, phá hoại tình nghĩa huynh đệ ta.”

Quả chuông đã bị trọng thương từ trước, giờ phút này uy lực không bằng trước khi, bị pháp bảo Thiên đạo áp đảo, rơi vào thế yếu.

Lão già kia cười lạnh, sau lưng hiện lên Nguyên Thần Thiên đạo sừng sững, giơ tay chộp tới. Hứa Ứng không khống chế được mình, rơi vào tay lão.

Khoảnh khắc sau, Hứa Ứng đã bị lão già kia nắm trong tay, giơ lên trước mặt: “Một bất tử dân còn sống...”

Lão già kia giọng nói run rẩy, yết hầu nhấp nhô, giơ tay sờ lên mặt Hứa Ứng, cười khà khà nói: “Thịt non mềm như vậy, đâu thể nuốt sạch một lần được? Phải ăn từ từ, ăn cẩn thận, không thể để phí phạm chút nào. Cho dù chỉ mất một miếng thịt nhỏ thôi cũng là tội lỗi.”

Ngoan Thất thò đầu ra khỏi cổ áo Hứa Ứng, cắn một cái nhanh như chớp lên tay hắn một cái, truyền độc rắn vào, trong lòng mừng rỡ: “Thành công rồi!”

Cái cổ của hắn đột nhiên bị xiết chặt, đã bị lão già kia nắm chỗ bảy tấc.

Lão già như khỉ kia ngẩng đầu, cười lạnh nói: “Tất cả độc dược đều không làm gì được thân thể Thiên đạo.”

Lão mới nói đến đây, mười ngón trên hai tay của Hứa Ứng lại múa lên như bay, phá vỡ phù văn Thiên đạo trên Nguyên Thần của hắn. Lão già kia chỉ cảm thấy một cánh tay của Nguyên Thần mất đi cảm giác, lòng thầm giật mình.

Nhưng ngay lúc này, một cái bóng tím bay tới, lao thẳng tới trước mặt lão. Lão già vội vàng giơ cánh tay còn lại lên ngăn cản, nhưng ngăn vào khoảng không.

Cái bóng tím kia đã chui vào khu vực Hi Di của hắn, Nguyên Thần của hắn vội vàng chui vào thân thể, còn chưa kịp bắt lấy cái bóng tím thì thấy trong tai mắt mũi miệng có sợi rễ múa lượn.

Lão già ngơ ngơ ngác ngác, lập tức bị tiên thảo màu tím khống chế.

Pháp bảo đang giao chiến kịch liệt với quả chuông lập tức mất khống chế, rơi xuống, lại là một tấm khiên lưu dấu phù văn Thiên đạo.

Hứa Ứng nắm lấy tấm khiên này, quát: “Đi mau.”

Quả chuông treo trên đỉnh đầu y, Ngoan Thất trở lại trên vai y, Hứa Ứng lao dọc theo tuyết sơn chạy xuống dòng sông, nhanh như địa chớp. Sau lưng y, lão già như con khỉ cũng nhảy như bay, miệng a ba a ba liên tục. Đám luyện khí sĩ Thiên đạo khác thấy y thoát khỏi vòng vây, lập tức phi thân đánh tới. Tiên thảo màu tím khống chế lão già kia quyết đấu với bọn chúng, giết vào đám người, ôm một tên luyện khí sĩ Thiên đạo liên tục lên gối, chọc mắt, đánh bầm tím nam nhân trung niên đó.

Luyện khí sĩ Thiên đạo khác tế pháp bảo Thiên đạo ra, hợp lực lại đánh giết lão già như con khỉ kia, nhưng không tìm được tiên thảo màu tím lại tiếp tục đuổi theo Hứa Ứng.

“Thảo gia hy sinh rồi.”

Ngoan Thất đau buồn, nước mắt lưng tròng, thầm nghĩ: “Trước giờ tình cảm giữa ta và Thảo gia vốn... không sâu, sau khi nó đến địa vị của ta còn thấp đi một bậc.”

“Nó chết rồi, thứ hạng địa vị của ta cũng cao thêm một bậc... Đợi đã, Thảo gia hy sinh anh dũng để cứu chúng ta, sao ta lại bỉ ổi như vậy được, sao lại lơ là chuyện tính mạng của nó mà chỉ quan tâm tới địa vị của mình? Chắc chắn ta bị pháp bảo Thiên đạo ảnh hưởng rồi.”

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, không thấy trên đỉnh đầu có pháp bảo Thiên đạo nào bay tới, trong lòng lại căng thẳng.

Khi hắn thấy tấm khiên Thiên đạo trong tay Hứa Ứng mới thở phào một tiếng: “Ta bị tấm khiên này ảnh hưởng tâm trí.”

Luyện khí sĩ Thiên đạo đuổi theo đám người Hứa Ứng, còn phía sau bọn họ lại có một tiếng bộp vang lên, dưới đất đột nhiên mọc ra bảy cái lá cây. Tiên thảo màu tím thò đầu ra, thầm nghĩ: “Bọn A Ứng đối xử với ta không tệ, nhưng duyên phận giữa chúng ta cũng đã hết, bây giờ ở Côn Lôn đâu đâu cũng có tiên thảo kỳ thụ, ta ở đây như diều gặp gió...”

Nó mới nghĩ tới đây, đột nhiên đầu bị kéo căng, có người nắm chặt lấy đầu nó, chỉ nghe một giọng nữ vừa mừng vừa sợ: “Ta lấy được một gốc tiên thảo! Tử Tang công tử, ta lấy được một gốc tiên thảo!”

Người nắm đầu nó chính là Chu Hồng Y mặc bộ váy đỏ như lửa, ra sức rút tiên thảo màu tím ra, cười nói: “Vừa rồi ta thấy một luồng sáng tím từ dưới đất chui ra, biết ngay nơi này sẽ có bảo vật, a a a...”

Tử Tang công tử và một đám na sư Chu gia nhanh chóng chạy tới. Tử Tang công tử cao giọng nói: “Hồng Y cẩn thận! Trên núi Côn Lôn, bất cứ gốc tiên thảo kỳ thụ nào cũng có thực lực bất phàm!”

Hắn mới nói tới đây lại thấy Chu Hồng Y quay đầu lại, mặt phủ đầy rễ cỏ, dáng vẻ đờ đẫn nói: “A ba?”

Tử Tang công tử vừa sợ vừa giận, rảo bước chạy tới, tế ra một cây phất trần quát: “Chớ có làm càn!”

Cây phất trần kia phóng ra từng sợi tơ, thậm chí còn linh hoạt hơn sợi rễ của tiên thảo màu tím. Tiên thảo màu tím thấy vậy biết mình không địch nổi, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Chu Hồng Y vốn là tiểu thư khuê các, thục nữ thanh thoát, giờ phóng như bay, vừa giống trâu dại, vừa giống con vượn, hai tay chống xuống đất, bắp chân kéo căng, tai mắt mũi miệng còn có sợi rễ múa lượn, chống xuống đất như vô số cái chân cùng chạy. Tử Tang công tử và đám người Chu gia thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, chỉ thấy cô nương kia chạy nhanh bất ngờ, chỉ trong chớp mắt đã không còn hình bóng.

Tử Tang công tử nghiến răng quát: “Đuổi theo!”

Nhưng bọn họ càng đuổi càng kinh hãi, cô nương này chạy quá nhanh, bỏ xa bọn họ. Cũng may lúc Chu Hồng Y chạy đi đã lưu lại dấu vết nông sâu bất đồng, chỉ hướng cho bọn họ.

Tử Tang công tử thấy tốc độ của đám người Chu gia quá chậm bèn nói: “Các ngươi đi theo phía sau, ta đi trước một bước!”

Hắn nhanh chóng tăng tốc, bỏ xa đám người còn lại.

Cũng trong lúc đó, Hứa Ứng lén lút di chuyển, không sử dụng Cực Ý Tự Tại công mà cẩn thận từng lợi ích từng tí loại trừ khí tức, không để lại bất cứ dấu vết nào.

Tuy tốc độ của Cực Ý Tự Tại công rất nhanh nhưng sẽ lưu lại ánh cầu vồng, để lộ vị trí của mình> Nếu đám luyện khí sĩ Thiên đạo này đuổi tới chỗ mình, chỉ e còn liên lụy tới thiếu nữ bất tử dân kia.

Đây không phải điều mà y muốn thấy. Y thu liễn khí tức, lập tức phát hiện có bảy tên luyện khí sĩ Thiên đạo bám theo, chúng tách xa nhau, đuổi theo những hướng khác nhau.

Bình Luận (0)
Comment