“A Ứng, chúng ta có thể cắt đuôi bọn chúng không?”
Quả chuông nói nhỏ: “Sau khi tránh khỏi bọn chúng, chúng ta có thể lên Ngọc Châu phong, gặp mặt tộc nhân của ngươi.”
“Tránh khỏi bọn chúng?”
Sắc mặt Hứa Ứng trầm xuống, lắc đầu nói: “Ngài chuông, ngươi có thấy thi thể bất tử dân trong Hạ Đô trấn không? Thù sâu như biển, sao có thể tránh né được? Nếu tránh né, có xứng với liệt tổ liệt tông hay lương tâm của bản thân không?”
Hắn thả chậm bước chân, tế ra Thuần Dương dị hỏa, dung luyện tấm khiên thiên đạo trong tay mình.
Đợi tới lúc nung mềm ra, y lại cẩn thận từng tí sửa chữa phù văn Thiên đạo trên tấm khiên, nói: “Ta không né tránh, ta sẽ phản kích.”
Giờ phút này Ngoan Thất cũng tỉnh táo lại: “Người ở Nguyên Thú, chuyên chinh phạt. Chúng ta đã là con dân Nguyên Thú, đương nhiên cũng phải có dũng khí chinh phạt trong nghịch cảnh! Nhưng làm sao phản kích?”
Hứa Ứng nhanh chóng luyện lại tấm khiên Thiên đạo, càng lúc càng thêm nhiều phù văn Thiên đạo trên tấm khiên.
Một lúc lâu sau, y mới dừng tay, đột nhiên dựng tấm khiên lên nói: “Phản kích trong thế giới Thiên đạo của chúng ta!”
Quả chuông dừng lại, Ngoan Thất cũng nhảy khỏi bả vai y, đi tới trước tấm khiên. Chỉ thấy trên tấm khiên vẽ một loạt chữ Triện kỳ dị, ẩn chứa huyền diệu của Thiên đạo. Hứa Ứng đột nhiên cởi sạch quần áo, cắn rách đầu ngón tay, để máu tươi của mình chảy ra, dùng nguyên khí tẩm máu tươi vẽ phù văn Thiên đạo lên người mình.
Không lâu sau, y đã vẽ xong, mặc lại y phục, trong lúc đang mặc còn tiện tay giật một cọng lông, ném sang bên cạnh, dùng Thuần Dương dị hỏa đốt thành tro bụi.
“A Ứng, còn một chỗ ngươi chưa viết phù văn Thiên đạo.” Ngoan Thất nhắc nhở.
Hứa Ứng chẳng hề để ý: “Không cần viết.”
Ngoan Thất nói: “Ngộ nhỡ gặp loại hạ lưu như Thảo gia thì sao?”
Hứa Ứng suy nghĩ một hồi, cởi quần áo, cúi đầu vẽ phù văn.
Y kéo quần lên, phát hiện khí tức của luyện khí sĩ Thiên đạo đang nhanh chóng chạy về đằng này, người còn chưa tới đã dùng thần thức phong tỏa y!
Hứa Ứng chậm rãi đứng thẳng dậy, trầm giọng nói: “Ngài chuông, Thất gia, các ngươi lui lại phía sau. Hôm nay ta phải dùng Thiên đạo chính tông tới gặp lũ tà đồ Thiên đạo này!”
Ngoan Thất và quả chuông vội vàng lùi lại phía sau, rời xa nơi này. Nhưng ngay lúc này một luồng khí tức khác nhanh chóng tiếp cận, còn cách xa đã nghe tiếng hô a ba a ba. Ngoan Thất vừa mừng vừa sợ: “Thảo gia còn ở dương gian.”
Hắn vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Chu Hồng Y tứ chi chạm đất, chạy như bay về phía này, ngoài tứ chi ra còn có vô số sợi rễ cũng hạ xuống đất chạy lấy chạy để, dáng vẻ hết sức kỳ quái!
Hứa Ứng vốn đang rất tập trung, chuẩn bị nghênh chiến với luyện khí sĩ Thiên đạo sắp chạy tới, thấy cảnh này không khỏi kinh ngạc, vội vàng ổn định lại tâm thần, không dám phân tâm.
Lần này y định đích thân nghênh chiến luyện khí sĩ Thiên đạo, không biết thắng bại ra sao, trong lòng cũng thấp thỏm.
Tiên thảo màu tím vứt bỏ Chu Hồng Y, chạy về phía Ngoan Thất, rơi xuống đầu con rắn. Con rắn không dám cử động gì, thầm nghĩ: “Ta và nó có giao tình sinh tử, chắc chắn nó sẽ không giết ta...”
Chu Hồng Y tỉnh táo lại, vẻ mặt hoang mang, không biết vì sao mình lại đi tới nơi này, hơn nữa quần áo trên người xốc xếch, cảnh xuân lộ ra khắp nơi, hiển nhiên có chuyện không tốt đã diễn ra.
Cô vội vàng sửa sang lại y phục, nhìn thấy Hứa Ứng, giật mình bật thốt lên: “Hứa công tử!”
Hứa Ứng mắt nhìn thẳng, như gặp đại địch, đột nhiên cười nói: “Hồng Y cô nương, năm xưa trên Lạc Hà ở Thần Đo, ngươi tấu nhạc cho ta. Hôm nay ta có đại chiến muốn mời cô nương tấu thêm một khúc.”
Trong lòng Chu Hồng Y đang buồn bực, nhưng nghe Hứa Ứng nói vậy cũng thấy vui vẻ, đứng dậy, lấy đàn tỳ bà của mình ra ôm vào trong lòng, cười nói: “Thiếp thân được xem trận chiến năm đó, sáng tạo ra một khúc nhạc, gọi là Hứa Quân Sát Trận khúc, chẳng qua Hứa quân chưa từng trở lại Thần Đô. Hôm nay thiếp thân xin được biểu diễn cho Hứa quân.”
Trước mặt Hứa Ứng, một luyện khí sĩ Thiên đạo đi tới, là một nam nhân trung niên, dáng người cao lớn, dung mạo đường hoàng, rất có tác phong của danh sĩ cổ đại.
Sau lưng hắn đeo một cây dù sắt, đó là pháp bảo Thiên đạo của hắn. Hứa Ứng siết chặt nắm tay, đột nhiên giơ tay lên, năm ngón tay giang rộng, tấm khiên dựng trước người y đột nhiên bay lên trên không trung.
“Vù!”
Tấm khiên xoay tròn, hào quang Thiên đạo từ trên trời giáng xuống, che khắp bốn phía.
Cùng lúc đó tiếng tỳ bà vang lên, một luồng sát ý mờ nhạt toát lên trong tiếng tỳ bà, khiến rừng núi xung quanh và núi tuyết xa xa bỗng trở nên xơ xác tiêu điều.
Chu Hồng Y ôm tỳ bà, đột nhiên gảy ra hai âm thanh sát phạt. Luồng sát ý như có như không đột nhiên trở nên xao động, thôi thúc khí huyết con người, cứ như có thần ma hung ác giết vào nhân gian, lao vào đám người, giơ tay chém giết, đại khai sát giới! Nam nhân trung niên kia ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc, chỉ thấy trong chốc lát ngắn ngủi mà tấm khiên Thiên đạo kia đã tạo thành một tòa đạo tràng Thiên đạo!
Đạo tràng này là do một pháp bảo lá chắn của luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ tạo thành, diện tích không lớn, chỉ có trăm mẫu. Đối với luyện khí sĩ như bọn họ, trăm mẫu thật sự không là gì.
Vô số phù văn Thiên đạo tỏa sáng từ trong hào quang, chiếu sáng rực rỡ, cảm ứng qua lại với phù văn Thiên đạo mà Hứa Ứng vẽ lên khắp người, hòa làm một thể.
Hứa Ứng chỉ cảm thấy thiên uy cuồn cuộn chảy khắp người, Thiên quyền, Thiên lý, Thiên điều, Thiên cơ, Thiên số, Thiên Hành, Thiên xu, đủ loại Thiên đạo biến thành đại đạo trong cơ thể y.
Y tiếp xúc với chư thần Thiên đạo, trong Thiên Thần điện đã chứng kiến thi thể tượng đá của chư thần chư thần Thiên đạo, giờ lại tiếp xúc với nhiều luyện khí sĩ Thiên đạo như vậy, đã nắm giữ hàng trăm phù văn Thiên đạo, hơn nữa còn là phù văn Thiên đạo sau khi được y sửa đổi.
“Ngươi hiểu phù văn Thiên đạo? Ngươi hiểu phù văn Thiên đạo?” Nam nhân trung niên kinh ngạc nói.
Trong tiếng tỳ bà, Hứa Ứng hung hãn ra tay, trong đạo tràng sát khí cuồn cuộn trên trời, vô số phù văn nổ vang, phát ra đạo âm Thiên đạo vang dội!
Hứa Ứng bay chéo tới, thời khắc này y dường như nắm giữ quyền lực vô thượng của Thiên Thần điện. “Ta còn hiểu rõ hơn chủ nhân của ngươi!”
Tử Tang công tử lặng lẽ tiếp cận, chứng kiến cảnh tượng trong đạo tràng Thiên đạo, không nhịn nổi lộ vẻ kinh hãi, lặng lẽ nấp đi, không hề hiện thân.
Nam nhân trung niên kia không hề e ngại, lắc nhẹ bả vai. Cây dù sắt bay lên, hắn cười lạnh nói: “Bất tử dân, ngươi tưởng ngươi sử dụng đạo tràng Thiên đạo mà bằng mấy chục ngàn năm tu hành của ta? Nằm mơ đi!”
Tiếng tỳ bà cất lên cao vút, mỗi âm tiết như thúc giục lòng người. Hứa Ứng nang theo uy thế vô thượng của Thiên đạo, đánh thẳng vào cây dù sắt! Dù sắt tỏa ra uy thế Thiên đạo, hào quang bộc phát ra ngoài, từng nan dù như cây cột chống trời, giữa các nan dù cũng có phù văn Thiên đạo sáng rực lên!
Nhưng ngay khoảnh khắc sau, từng phù văn Thiên đạo lụi tàn!
Hứa Ứng mang theo thần uy của đạo tràng Thiên đạo từ trên trời giáng xuống, xuất chưởng đập nát dù sắt.