Nam nhân trung niên thi triển Nguyên Thần, thân thể hùng vĩ nguy nga, giơ hai tay đỡ lấy đòn đánh này.
Hắn vừa ngăn được đòn đánh, lại thấy phù văn Thiên đạo sau lưng Hứa Ứng sôi trào, thần quang vô tận dâng lên từ mặt đất, đó là Thiên quang, hội tụ thành một hóa thân Thiên đạo đội trời đạp đất, giơ bàn tay lên, năm ngón tay như năm ngọn núi Côn Lôn, ầm ầm giáng xuống!
“Rầm!”
Trong đạo tràng Thiên đạo, thiên uy lan tỏa, đạo quang bao phủ, quét khắp bốn phương tám hướng. Sau lưng Hứa Ứng, hóa thân Thiên đạo đột nhiên sụp đổ, phù văn trên vách đạo tràng Thiên đạo vỡ vụn, sau khi vỡ vụn lại kéo lên tấm khiên Thiên đạo kia.
Tấm khiên rắc một tiếng nứt ra, tiếp đó tan thành bột phấn! Bàn tay hóa thân Thiên đạo của Hứa Ứng cũng vỡ nát, chỉ thấy bàn tay tan đi, dưới đòn thế vừa rồi luyện khí sĩ Thiên đạo đã nát nhừ, chỉ còn lại một đống thịt nát dưới đất.
“Côn Lôn.”
Hứa Ứng ngẩng đầu lên, nhìn về thần sơn xa xa, trong lòng như có ngọn lửa rực cháy: “Ta về đây. Lấy máu kẻ thù, báo thù cho ngươi!”
“Đạo tràng Thiên đạo! Hắn là luyện khí sĩ Thiên đạo!”
Tử Tang công tử thầm kinh hãi, vừa rồi Hứa Ứng quyết đấu với luyện khí sĩ Thiên đạo kia, thủ đoạn mà y thi triển chính là thủ đoạn của luyện khí sĩ Thiên đạo, chẳng qua Hứa Ứng vận dụng càng tinh diệu, càng phù hợp với Thiên đạo.
Nhưng luyện khí sĩ Thiên đạo là chư thần Thiên đạo lựa chọn, là luyện khí sĩ đi lại làm việc trong nhân gian thay mình, chuyên tu Thiên đạo. Làm sao lý giải và vận dụng Thiên đạo của bọn họ lại không bằng một thiếu niên?
Hứa Ứng nhanh chóng tiến tới, tìm kiếm xem thi thể luyện khí sĩ Thiên đạo trung niên kia có gì hữu dụng không? Đáng tiếc hắn sử dụng Nguyên Thần Thiên đạo, thi triển một đòn hủy diệt, đánh nát luyện khí sĩ Thiên đạo này, cho nên không còn bảo vật nào dùng được.
Tử Tang chậm rãi đi ra từ sau gốc cây, dò hỏi: “Hồng Y, vị này chính là Hứa yêu vương mà cô thường xuyên nhắc tới?”
Chu Hồng Y ôm đàn tỳ bà đứng dậy, cười nói: “Hắn chính là Hứa Ứng. Hứa huynh được gọi là thần tiên bất lão, trong rất nhiều sách cổ đều có ghi chép về hắn. Hứa huynh, vị này là quan chủ Tung Sơn Vạn Tuế quan, Tử Tang.”
Tử Tang công tử nói: “Hứa huynh, tuy luyện khí sĩ Thiên đạo có thể gia tăng tu vi thực lực trong thời gian ngắn nhưng cũng bị hạn chế trong Thiên đạo. Tiên đạo vượt qua Thiên đạo, đây mới là phương hướng tu hành của chúng ta. Tu sĩ chúng ta nghịch thiên cải mệnh, sao có thể để Thiên đạo vây khốn? Nhảy ra khỏi Thiên đạo mới có được tự do.’
Hứa Ứng thấy hắn ăn nói bất phàm, xưa nay luôn khâm phục người có học thức, bất giác nảy sinh hảo cảm nói: “Đa tạ đã chỉ điểm. Ta cũng chỉ học qua về phù văn Thiên đạo, chứ không tu luyện Thiên đạo.”
Tử Tang công tử vung phất trần, gác lên khuỷu tay, cười nói: “Hứa huynh thiên phú cực cao, nếu đồng ý vào Vạn Tuế quan ta tu hành, chắc chắn sẽ có thành tựu phi phàm.”
Hứa Ứng uyển chuyển từ chối nói: “Kẻ thù của ta rất nhiều, chỉ e Vạn Tuế quan không gánh được.’
Tử Tang công tử có vẻ không phục, vẫn muốn lôi kéo y vào môn phái, thản nhiên nói: “Hứa huynh, Vạn Tuế quan ta tuy không lớn, người nhận truyền thừa mỗi đời cũng không nhều, nhưng trong các thế hệ quan chủ cũng có tiên nhân trên Tiên giới. Kẻ thù của ngươi, Vạn Tuế quan ta gánh được.”
Hắn nói rất chân thành: “Hứa huynh, bây giờ đang lúc thế gian thay đổi. Quốc gia không thay đổi thì không thể tồn tại tiếp, dân không đổi thì không đủ mà sống, phái không đổi thì sao có chỗ đặt chân, người không đổi thì biết đường nào phi thăng. Bây giờ na khí bắt tay, kề vai sát cánh mới có thể phi thăng. Ngươi có bản lĩnh phi phàm, dám dùng tu vi hiện tại quyết đấu với luyện khí sĩ Thiên đạo, ta cảm thấy ngươi là thiên tài, tới Vạn Tuế quan ta cũng là vinh hạnh cho Vạn Tuế quan!”
Hứa Ứng trầm ngâm, gọi quả chuông tới nói: “Mời quan chủ xem thử, đây là tám văn tự trong phù văn tiên đạo phong ấn ta.”
Tử Tang công tử đi tới, quan sát tỉ mỉ vách chuông, biến sắc, chắp tay nói: “Là Tử Tang lỗ mãng. Hứa huynh xin cứ tự nhiên.”
Hứa Ứng khẽ cúi người nói: “Bây giờ còn có luyện khí sĩ Thiên đạo khác đang đuổi giết ta, không tiện ở lại lâu, xin cáo từ. Đúng rồi, Quan chủ có biết ngọn núi nào là Ngọc Châu phong không?’
Tử Tang công tử giơ ngón tay chỉ đỉnh núi bên cạnh Côn Lôn thần sơn nói: “Hai tòa thần sơn này một tên là Ngọc Hư phong, một tên là Ngọc Châu phong.’
Hứa Ứng cảm tạ, dẫn theo Ngoan Thất, quả chuông và tiên thảo màu tím vội vàng rời khỏi.
Tử Tang công tử đưa mắt nhìn theo y đi xa, ánh mắt nhấp nháy.
Chu Hồng Y thở dài: “Năm xưa các đại thế gia ở Thần Đô cũng muốn lôi kéo hắn nhưng không ai thành công. Không ngờ Vạn Tuế quan cũng không thể khiến hắn động tâm.”
Tử Tang công tử lắc đầu nói: “Hắn không đáp ứng gia nhập Vạn Tuế quan ta là phúc cho Vạn Tuế quan, tránh được một kiếp. Nếu các thế gia Thần Đô các ngươi lôi kéo được hắn, chỉ e đã bị diệt môn từ lâu. Phù văn tiên đạo trên người hắn...”
Hắn biến sắc nói: “Còn cao siêu hơn không biết bao nhiêu lần so với phù văn tiên đạo mà tiên nhân sư tổ Vạn Tuế quan ta lưu lại. Phù văn tiên đạo mà tiên nhân sư tổ để lại thì ta còn miễn cưỡng hiểu được, nhưng nhìn tám phù văn tiên đạo vừa rồi, ta hoàn toàn không hiểu. Mà đây mới là phù văn phong ấn hắn...”
Hắn đi về phía Côn Lôn thần sơn, hạ giọng nói: “Thần tiên bất lão, trong thời kỳ của ta chỉ là một người bình thường có khả năng trường sinh bất tử. Hôm nay hắn trở thành tu sĩ có thể chiến thắng cả luyện khí sĩ Thiên đạo, nếu người cùng thế hệ với ta vẫn coi hắn là thần tiên bất lão ba ngàn năm trước, chỉ e sẽ phải chịu thiệt nặng nề.”
Chu Hồng Y ngơ ngác nhìn theo hướng Hứa Ứng đi khỏi, thầm nghĩ: “Hứa Ứng Hứa yêu vương lợi hại đến vậy sao?”
Hứa Ứng đi về phía Côn Lôn Ngọc Châu phong, vừa đi vừa lấy hai mươi tư viên Hạo Nguyệt Sơn Hà châu ra, lưu dấu phù văn Thiên đạo vào Sơn Hà châu.
Tấm khiên Thiên đạo vừa rồi có chất lượng không tốt, không chịu nổi lực lượng Thiên đạo, tan hành bột phấn. Nhưng Hạo Nguyệt Sơn Hà châu thì khác, bộ pháp bảo này tới từ Nga Mi Thanh Sương sư tổ Kiều Tử Trọng, cực kỳ lợi hại, có thể biến thành hai mười bốn thiên địa trong trăng.
Nếu có thể lưu dấu phù văn Thiên đạo, luyện thành đạo tràng Thiên đạo, chắc chắn sẽ thuận tiện hơn tấm khiên, hơn nữa còn có thể sử dụng nhiều lần.
Hứa Ứng vừa đi vừa nghỉ, né tránh từng tên luyện khí sĩ Thiên đạo đuổi giết, cuối cùng cũng luyện xong bảy tám phần Hạo Nguyệt Sơn Hà châu.
Quả chuông phát hiện đống linh châu này viên nào cũng tràn ngập uy lực Thiên đạo, sơn hà trong linh châu như được Thiên đạo tạo thành, có uy lực không kém gì nó. Quả chuông cũng thấy cực kỳ hâm mộ.
“A Ứng, vị quan chủ Tử Tang kia nói Thiên đạo không phải chính đạo là thật hay giả?” Ngoan Thất dò hỏi.
Quả chuông vội vàng tập trung lắng nghe, thầm nghĩ: “Rắn ngốc hỏi hay lắm, nếu Thiên đạo là chính đạo, thế thì ta tìm hiểu Thiên đạo, lưu dấu trên người mình, hóa thành Thiên bảo chuông Thiên đạo!”