Hứa Ứng suy nghĩ nói: “Luyện khí sĩ tìm hiểu đủ loại đạo tượng, thực ra đều là một phần của Thiên đạo, nhưng lại có lý giải của bản thân. Luyện khí sĩ Thiên đạo tìm hiểu phù văn Thiên đạo là Thiên thần giao cho bọn chúng, không phải tự cảm nhận. Chắc Tử Tang quan chủ đang nói điều này.”
Ngoan Thất dò hỏi: “Thế có nên tu luyện Thiên đạo không?”
Hứa Ứng cười nói: “Đương nhiên là có rồi. Những phù văn Thiên đạo mà ta vẽ không phải như loại Thiên thần mù chữ kia, tìm hiểu phù văn Thiên đạo mà ta vẽ lại không có nguy hiểm như Tử Tang đã nói.”
Ngoan Thất và quả chuông vội vàng tập trung quan sát phù văn mà Hứa Ứng lưu dấu trên Hạo Nguyệt Sơn Hà châu, ra sức ghi nhớ, chăm chú tìm hiểu. Bọn họ cũng phát hiện ra hành động của đối phương, trong lòng nghiêm nghị.
“Quả nhiên tên này cũng âm thầm ghi nhớ.” Cả hai cùng nghĩ.
thần thông thầm nghĩ; “Dù sao quả chuông cũng là pháp bảo, không được thông minh cho lắm, ta đọc sách từ nhỏ, xuất thân thì không bằng ngươi chứ đọc sách thì ngươi làm sao bì nổi.’
Quả chuông cười lạnh trong lòng: ”Ta sợ ngươi biết sách chắc? A Thất muốn thoát khỏi địa vị dưới chót, đúng là mơ mộng hão huyền!”
Hứa Ứng luyện xong hai mươi tư viên Hạo Nguyệt Sơn Hà châu, lập tức đổi hướng, đánh ngược về phía luyện khí sĩ Thiên đạo!
Dưới chân dãy núi của Lục Ngô, một luyện khí sĩ Thiên đạo đang phóng nhanh qua, tìm kiếm tung tích Hứa Ứng, đột nhiên trong lòng có cảm giác, dừng bước. Luyện khí sĩ Thiên đạo kia là nữ nhân, người mặc y phục vải hoa, tết tóc đuôi ngựa, tay cầm lẵng hoa, quần áo mộc mạc, không khác gì thôn nữ bình thường.
Cô ả quay đầu lại, chỉ thấy Hứa Ứng đã đi tới sau lưng.
“Đi mòn gót sắt không tìm được...”
Cô ả mới nói được tới đây, lại thấy Hứa Ứng giơ tay lên, hai mươi tư vầng trăng sáng bay lên, treo trên bầu trời, ánh trăng sáng tỏ, thậm chí che khuất ánh nắng!
Một bức màn trời phủ xuống, bao phủ khắp nơi, Hứa Ứng cất bước đi tới, phù văn Thiên đạo lưu dấu trên người dần dần sáng rực, còn trên thiên mạc xung quanh, đủ loại phù văn Thiên đạo cũng tự tỏa sáng rực rỡ, hòa lẫn với dấu ấn ngoài làn da y!
Sau lưng Hứa Ứng từ từ hình thành một hóa thân Thiên đạo nguy nga, đội trời đạp đất, mang theo thiên uy vô tận.
Nữ luyện khí sĩ Thiên đạo kia thấy cảnh này, tế lẵng hoa lên, lẵng hoa chính là pháp bảo Thiên đạo mà cô ả luyện chế, lưu dấu phù văn Thiên đạo mà Thiên thần truyền thụ cho ả.
Nhưng lẵng hoa mới bay tới giữa không trung đã kêu lách cách hạ xuống, phù văn Thiên đạo trong lẵng hoa vụt tắt, trở nên u ám không còn hào quang.
Cô ả hét lên một tiếng, bay tới không trung, lao về phía Hứa Ứng, sau lưng hiện ra Nguyên Thần, tăng cường uy lực đòn này!
Sau lưng Hứa Ứng, nắm đấm của háo thân Thiên đạo đập tới, bịch một tiếng giáng lên người cô gái kia. Đòn này rất nặng, trực tiếp phá tan cả thân thể lẫn Nguyên Thần Thiên đạo của cô ả, tất cả phù văn đều tiêu tan.
Hứa Ứng giải trừ đạo tràng Thiên đạo, thu hồi Hạo Nguyệt Sơn Hà châu, kiểm tra từng cái một, khẽ nhíu mày.
Ngay cả trọng bảo như Hạo Nguyệt Sơn Hà châu, sau khi thi triển đạo tràng Thiên đạo cũng xuất hiện nhiều vết rạn nho nhỏ, khó mà gánh nổi Thiên đạo.
Nhưng cũng may số lượng Hạo Nguyệt Sơn Hà châu rất nhiều, phân tán áp lực của đạo tràng Thiên đạo, có thể sử dụng rất nhiều lần.
“Hai mươi viên linh châu này trải qua từng trận đại chiến, phải nhờ Thiền Thiền tu sửa lại một chút, còn cả ngài chuông nữa, cũng cần tu sửa.” Hứa Ứng nói.
Ngoan Thất nghi hoặc: “A Ứng, rõ ràng Sơn Hà châu mới trải qua một trận chiến, sao lại nói là từng trận?”
Hứa Ứng phất tay, từng viên minh châu lần lượt bay ra, từ sau đầu y bay vào khu vực Hi Di của y, treo trên bầu trời của khu vực Hi Di.
Y không tới Ngọc Châu phong ngay mà đi tới Hạ Đô trấn trong Lục Ngô cửu sơn.
Không lâu sau, y tới Hạ Đô trấn, tế Kim Đan của mình ra, để Kim Đan bay lên không trung, ánh sáng chiếu rọi, đứng xa ngàn dặm cũng có thể thấy được.
Sắc mặt Hứa Ứng bình thản, đứng giữa thôn trang, trước cửa thần miếu Lục Ngô.
Thần miếu đã bị phá một lỗ thủng lớn, tượng thần Lục Ngô trong miếu cũng không còn bóng dáng.
Lúc này, lại có từng vị luyện khí sĩ Thiên đạo lao nhanh về phía này, ánh sáng Kim Đan cũng khiến Lục Ngô đang ẩn cư trong cung điện bằng đồng chú ý.
“Hắn đang làm gì vậy?”
Đột nhiên trong thần miếu có ánh lửa sáng lên, trên bàn thờ có vô số phù chú sáng rực bay lượn trong ngọn lửa. Tượng thần Lục Ngô xuất hiện giữa phù chú, tò mò quan sát phía ngoài.
“Hắn đang tự tìm đường chết?”
Lục Ngô thấy từng tên luyện khí sĩ Thiên đạo đi vào Hạ Đô trấn, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà luyện khí sĩ Thiên đạo đã trở lại trong trấn, ai nấy ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm vào Hứa Ứng.
Đám luyện khí sĩ Thiên đạo dồn dập tế pháp bảo Thiên đạo ra, hào quang hiện lên từ pháp bảo, hình thành đạo tràng Thiên đạo, bao phủ tiểu trấn.
Lục Ngô thầm giật mình, chậm rãi đừng dậy từ điện thờ, thầm nghĩ: “Xem ra ta phải tới trận chiến này... hả?”
Sau lưng Hứa Ứng, hàng loạt vầng trăng bay lên, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành đạo tràng Thiên đạo, úp ngược xuống, bao phủ toàn bộ bọn họ.
Hai mươi tư vầng trăng của y bay lên, chỉ thấy từng món pháp bảo vừa lơ lửng lập tức mất đi uy thế Thiên đạo, hóa thành sắt thường, dồn dập rơi xuống!
Sau lưng Hứa Ứng, hào quang thiên đạo dâng lên từ thiên mạc, từng luồng từng luồng, hình thành hóa thân Thiên đạo sau lưng y.
Hóa thân Thiên đạo nguy nga chậm rãi đứng dậy, thiên uy cuồn cuộn trấn áp tất cả.
Hứa Ứng giơ tay phải lên, năm ngón tay giang rộng, hóa thân Thiên đạo cũng mở năm ngón tay, tiếng lách cách vang lên giữa ngón tay.
“Phiên Thiên ấn pháp!”
Hứa Ứng hét lớn, nâng tay hạ chưởng, chưởng ấn như tiên khí từ chín tầng trời đánh tới, phá tan tất cả!
Sau lưng y, hóa thân Thiên đạo cũng dùng thi triển thức mở đầu này, nhưng chưởng ấn của hóa thân như thần khí Thiên đạo chí cao vô thượng, phá tan bầu trời, ép xuống phàm trần!
Dưới Thiên đạo, tất cả đều là sâu kiến!
Hạ Đô trấn, thần uy Thiên đạo cực kỳ khủng khiếp lan tỏa, khiến Lục Ngô cửu sơn cũng rung chuyển không ngừng, có tuyết lở đổ xuống giữa hạp cốc của cửu sơn, cứ như có hàng vạn con ngựa phi nước đại, thanh thế kinh người.
Nhưng trong Hạ Đô trấn, uy lực từ ấn pháp của Hứa Ứng chỉ giới hạn trong đạo tràng Thiên đạo, thiên quang lôi hỏa cực kỳ rực rỡ càn quét trong đạo tràng!
Tới khi tất cả ổn định lại, tuyết lở cuồn cuộn đã tới ngoài tiểu trấn, bị đạo tràng Thiên đạo ngăn chặn.
Trong tiểu trấn, khí huyết Hứa Ứng đã từ xao động ổn định lại, giải trừ đạo tràng Thiên đạo, từng viên minh châu bay về, lần lượt đi vào sau đầu y.
Cửa trấn đã bốc hơi, từng căn nhà vỡ nát, để lộ xương cốt rải đầy đất.
Trong đống xương kia, từng bóng người chậm rãi đứng dậy, đứng trong phế tích tiểu trấn. Đó là quỷ hồn của thôn dân Hạ Đô trấn, ngàn vạn năm qua bọn họ bị trấn áp trong thi thể của mình, không cách nào thoát ly tới âm phủ, chịu đủ mọi đau đớn.
“Các đồng tộc, các ngươi tự do rồi.”
Hứa Ứng đứng trong tiểu trấn, nhìn về phía bọn họ, chỉ thấy gương mặt đám quỷ hồn nở nụ cười giải thoát.