Thiếu nữ kia vén làn váy màu xanh nhạt bước ra khỏi ruộng lúa, lắc đầu nói: “Ta không phải bất tử dân đời đầu mà là hậu duệ của bất tử dân. Tổ tiên chúng ta chạy khỏi tàn tích Côn Lôn từ bốn mươi tám ngàn năm trước.”
Thanh Loan trên bầu trời đột nhiên thu hai cánh lại, hóa thành một thiếu nữ từ trên trời hạ xuống, cảnh giác nhìn Hứa Ứng, tuy tức giận mà giọng nói vẫn giòn giã: “Năm xưa có rất nhiều người chạy khỏi Côn Lôn, chúng ta là một nhánh trong đó.”
Hứa Ứng trong lòng máy động, suy đoán: “Có lẽ ta cũng tới từ một nhánh khác!”
Thiếu nữ Thanh Loan vỗ cánh bay lên nói: “Ta canh gác xung quanh, các ngươi đừng trò chuyện quá lâu.”
Hứa Ứng hỏi thăm Phượng Dao : “Các ngươi sống sót thế nào?’
Thiếu nữ Phượng Dao nói: “Căn cứ theo ghi chép của gia tộc, tổ tiên của ta tới từ Côn Lôn, bọn họ là bất tử dân đời thứ nhất, ta là đời sau của bọn họ.”
Thân hình cô chậm rãi bay lên, đi tới ngọn cây lúa, hái hạt gạo, chuẩn bị cơm trưa nói: “Tổ tiên vẫn luôn bị ám ảnh về chuyện luyện khí sĩ Thiên đạo đuổi giết, ẩn nấp khắp nơi, di chuyển không ngừng, không để lại nhiều ghi chép, nhưng luyện khí sĩ Thiên đạo vẫn không từ bỏ, tiếp tục đuổi giết chúng ta.”
Hứa Ứng cũng hái một hạt gạo như cô, ngửi thấy mùi gạo thơm phức, không khỏi thèm thuồng.
Lúc này giọng nói của Thanh Loan vang lên: “Hái nhiều chút, ta cũng đói rồi!”
Phượng Dao nói: “Hái hết gạo xuống đi, để đây thì người khác cũng lấy mất, thậm chí chẳng lưu lại mầm cây.”
Hứa Ứng hái lúa xong, từng hạt gạo chồng chất như ngọn núi nhỏ, được y dùng pháp lực nâng lên, lơ lửng giữa không trung.
Phượng Dao nói: “Mỗi người một nửa. Chúng ta chỉ ăn một hạt là đủ no rồi.”
Cô và Hứa Ứng đi vào một căn nhà, múc nước suối, dòng nước mát lạnh, đặt lồng hấp lên, lại đặt một hạt gạo vào lồng hấp rồi nhóm lửa nấu cơm.
Cô nhìn chằm chằm vào ánh lửa, trong con mắt đen như mực cũng có ánh lửa bập bùng, sắc mặt bình tĩnh nói: “Tổ tiên ta mai danh ẩn tích, trốn đông trốn tây, nhưng rốt cuộc vẫn có ngày bị luyện khí sĩ Thiên đạo đuổi kịp. Sau biến cố khí đó, chỉ còn ta và Thanh Loan sống nương tựa lẫn nhau. Cô ấy cũng là đời sau của chim loan Côn Lôn chứ không phải bất tử dân đời đầu.”
Phượng Dao thêm củi dưới đáy nồi, nói: “Khi ta và cô ấy chạy thoát, một mới là đứa bé, một là con chim nhỏ, không hiểu mấy về lịch sử tổ tiên. Tổ tiên chưa kịp nói cho chúng ta biết mọi chuyện về Côn Lôn mà đã gặp bất trắc. Chúng ta gặp nhiều khổ cực, nhưng vẫn sống sót. Ta và Thanh Loan tình như tỷ muội, dần dần liên tục giải quyết đám luyện khí sĩ Thiên đạo đuổi giết chúng ta.”
Cô không nói mình phải chịu khổ cực gì, nhưng Hứa Ứng biết mấy năm qua cô sống không hề thoải mái.
“Sáu ngàn năm trước, ta đi theo đội ngũ của Chu Thiên tử tới đây.”
Phượng Dao nói nhỏ: “Ta muốn về Côn Lôn xem thử, xem mảnh đất mà tổ tiên ngày nhớ đêm mong trông ra sao. Cho dù ta cực kỳ cẩn thận nhưng vẫn bị một số luyện khí sĩ Thiên đạo nhận thấy. Ta và Thanh Loan rời khỏi Côn Lôn, không thể không tới thế giới khác tránh né. Ba ngàn năm trước cuối cùng tu vi của ta cũng đại thành, nhưng trở lại Thần Châu lại phát hiện Côn Lôn và thánh địa Thần Châu cùng nhau biến mất.’
Sắc mặt cô buồn bã, ổn định lại tâm trạng rồi mới ngẩng đầu cười nói: “May mắn thay, Côn Lôn lại trở về. Ngươi thì sao, Hứa Ứng? Ngươi là người khi nào?’
Hứa Ứng hoang mang, lắc đầu nói: “Ta cũng không biết. Ta lội ngược dòng lịch sử tìm hiểu về bản thân, tìm hiểu tới thời Đại Thương hơn hai vạn năm trước, khi đó ta đã tồn tại, bất lão, bất tử, bất diệt.’
Sắc mặt y bình tĩnh, cứ như đang thuật lại một đoạn lịch sử không liên quan tới mình, nói: “Ta bị kẻ khác giám sát, thường cứ cách một thời gian là bị gột sạch ký ức, bố trí một thân phận mới, bắt đầu một cuộc đời mới.”
Phượng Dao kinh ngạc nhìn y.
Trong lòng Hứa Ứng lại không bình tĩnh nổi, như có đống lửa nhen nhóm dưới đáy lòng mình, nói: “Ta không biết lai lịch của mình, không biết cha mẹ mình là ai? Hơn hai vạn năm qua đa số thời gian ta sinh sống trong khung cảng giả mà bọn chúng bố trí. Ta từng có vô số cha mẹ, vô số gia đình, vô số ký ức giả dối.”
Sắc mặt y rầu rĩ: “Thậm chí những ký ức giả dối đó, ta cũng không nhớ nổi.’
Phượng Dao im lặng, chuyện thiếu niên này phải trải qua còn thê thảm hơn mình nhiều.
“Có lẽ ngươi cũng giống như chúng ta, đều là đời sau của bất tử dân Côn Lôn.”
Đột nhiên giọng nói của thiếu nữ Thanh Loan vang lên, thần điểu này hóa thành thiếu nữ hấp tấp chạy vào: “Chín chưa? Sắp chín chưa?”
Cô vén lồng hấp, quay đầu lại giữa làn khói trắng, nói với Hứa Ứng: “Ngươi ra đời sớm hơn chúng ta, chắc là thế hệ trước chúng ta.”
Cô hít hơi nước, cười nói :”Chắc là chín rồi! Hai tỷ muội chúng ta vốn tưởng ngươi nhỏ hơn chúng ta, không ngờ chúng ta còn phải gọi ngươi là thúc thúc.”
Cô bưng lồng hấp lên, mùi thơm nức mũi.
Phượng Dao đưa bát đũa đã rửa cho Hứa Ứng, lại cho hạt gạo khác vào hấp. Thiếu nữ Thanh Loan cũng mang bát đũa tới, chỉnh vạt áo ngồi xuống, cười nói: “Tổ tiên nói trong Côn Lôn có lúa tiên, chính là cây này, là linh đan tự nhiên của tiên gia.”
Phượng Dao cắt hạt gạo lớn tới mức không thể tưởng tượng này ra, chia thành ba phần.
Hứa Ứng và hai thiếu nữ cùng ăn.
Hạt gạo thơm ngọt, vừa vào miệng là hóa thành nguyên khí tinh khiết chảy khắp toàn thân, tẩm bổ thân thể hồn phách, là linh đan diệu được tự nhiên.
Điểm kỳ diệu hơn nữa là luồng lực lượng này tẩy cân phạt tủy, khiến tai mắt nhanh nhạy hơn, lặng lẽ tăng cường tư chất ngộ tính, cả tu luyện học tập hay ghi nhớ đều nhanh chóng hơn.
“Tổ tiên nói, mọi người ở Côn Lôn ăn loại gạo này, nhưng không phải lúc nào cũng ăn.’
Phượng Dao nói với Hứa Ứng: “Khi ta theo Chu Thiên tử tới đây còn chưa ăn được thứ này, vẫn nhớ mãi không quên. Sau sáu ngàn năm, cuối cùng cũng hoàn thành giấc mộng.” Dứt lời không nhịn được cười mím môi.
Hứa Ứng ăn hai bát, chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể sôi trào, nguyên khí gần như cuồng bạo, thân thể căng đầy khó chịu. Y buông bát xuống, lặng lẽ điều động khí huyết.
Ý nghĩa kinh ngạc phát hiện, hai bát cơm này khiến tu vi của y tăng cường không ít, kim đan cũng lớn hơn một chút.
Hứa Ứng nhìn về phía chỗ cơm còn lại, thèm nhỏ dãi nhưng không ăn nổi nữa.
Nhưng chuyện khiến y lấy làm lạ là Phượng Dao và Thanh Loan vẫn đang ăn, không có vẻ gì là ăn no.
Hai cô gái ăn xong phần mình, thấy Hứa Ứng còn thừa lại nhiều, đồng thời nhìn sang phía Hứa Ứng. Thanh Loan tùy ý nói: “Ứng thúc thúc, nếu ngươi không ăn thì chúng ta chia nhé.”
Hứa Ứng gật đầu, hai cô gái chia đôi phần còn lại của y.
“Ta ăn hai bát là cảm thấy thân thể không chịu nổi nữa.”
Hứa Ứng thầm kinh hãi, thầm nghĩ “Thân thể ta đã mở phong ấn ngàn kiếp, cường đại vượt xa cùng thế hệ nhưng mới hai bát cơm là không chịu nổi. Hai người bọn họ mảnh mai như vậy, sao ăn mười mấy bát cơm vẫn chưa tới cực hạn?”
Y đột nhiên nảy sinh suy đoán: “Cả Thanh Loan hay Phượng Dao đều có tu vi vượt xa ta! Hai cô cháu gái này có thể tùy tiện đánh chết ta!”