Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 485 - Người Đồng Đạo 2

Thanh Loan và Phượng Dao buông đũa xuống, dáng vẻ vẫn chưa thỏa mãn.

“Hai người có biết Dao Trì ở đâu không?” Hứa Ứng hỏi.

Thanh Loan kinh ngạc: “Ngươi cũng muốn tới Dao Trì, muốn định phi thăng à?”

Hứa Ứng nói: “Ta được người ta nhờ, phải lấy một gáo Dao Trì tiên thủy... đợi đã, phi thăng gì cơ?”

Phượng Dao nói: “Đương nhiên là con đường phi thăng của Côn Lôn, bao gồm Dao Trì, Thần Kiều, Ngọc Kinh. Nghe đồn mấy vạn năm trước một vị đại đế của Thần Châu đã phi thăng theo đường này.’

Hứa Ứng tầm thần chấn động: “Dao Trì, Thần Kiều, Ngọc Kinh, đây không phải từng cảnh giới à? Có liên quan gì tới phi thăng?”

Phượng Dao không biết nhiều về chuyện này, nói: “Trong Côn Lôn có ba khu vực, Dao Trì ở Tây Sơn, Thần Kiều ở Đông Sơn, còn Ngọc Kinh thì ta cũng không biết ở đây. Chúng có liên quan gì tới cảnh giới luyện khí sĩ thì ta càng không biết.’

Hứa Ứng nghe vậy khẽ nhíu mày, y kiêm tu na khí, có cảm ngộ tỉ mỉ về cảnh giới của cả na sư lẫn luyện khí sĩ.

Cảnh giới của na sư không rõ ràng, dựa vào số lượng động thiên được mở của mỗi bí tàng để phân chia cảnh giới, tu luyện tới động thiên thứ chín chính là na tiên.

Nhưng luyện khí sĩ có phân chia cảnh giới rõ rệt, Thải Khí kỳ, Khấu Quan kỳ thứ nhất, Giao Luyện kỳ, Khấu Quan kỳ thứ hai, Trọng Lâu kỳ, Dao Trì kỳ, Thải Khí kỳ, Khấu Quan kỳ thứ ba, Phi Thăng kỳ. Chín cảnh giới này mỗi tầng có đặc điểm khác biệt, không phải chí gia tăng chiến lực.

Mỗi cảnh giới của na sư chỉ đơn giản là tăng cường chiến lực, chỉ có đạt tới động thiên tầng thứ chín, có ẩn cảnh ẩn hóa của na tiên, trở thành lục địa tiên nhân mới có tăng cường về chất, nhưng phân chia không rõ ràng như luyện khí sĩ.

Còn bây giờ nghe ý hai cô gái, Dao Trì, Thần Kiều và Khấu Quan kỳ thứ ba đều ứng với địa lý trong Côn Lôn, hỏi y làm sao không thấy hiếu kỳ cho được?

Chẳng lẽ cảnh giới cũng là một bộ phận đạo tượng Thiên đạo?

Nhất là Khấu Quan kỳ thứ ba, Ngọc Kinh Thiên Quan, chẳng lẽ thế giới hiện thực có một tòa Thiên quan thật?

Đi qua Thiên quan này là có thể phi thăng?

Còn Dao Trì, Thần Kiều, hai cảnh giới này cũng có vị trí tương ứng, cảnh giới Dao Trì là thu được nước Dao Trì thoát thai hoán cốt, cảnh giới Thần Kiều là bay qua Thần Kiều, trông thấy Bỉ Ngạn Tiên giới, thuận thế đi qua.

Nếu hai cảnh giới này cũng có trị trí tương ứng, thế chẳng phải là đến Dao Trì có thể thoát thai hoán cốt, leo lên Thần Kiều sẽ thấy được Tiên giới, được tiên quang Tiên giới gột rửa, được tiên khí tẩm bổ?

“Trong khu vực Hi Di của con người cũng có Dao Trì, Thần Kiều và Ngọc Kinh. Nếu ba vị trí trong Côn Lôn chỉ tương tự như với Dao Trì, Thần Kiều và Ngọc Kinh trong khu vực Hi Di, thế thì chỉ là ý tưởng của mọi người, cố gán tên vào mà thôi.”

Hứa Ứng nói với Phượng Dao nói: “Nhưng nếu Dao Trì, Thần Kiều và Ngọc Kinh trong Côn Lôn tương ứng với trong khu vực Hi Di, thế thì thú vị.”

Cụ thể thú vị ra sao, y cũng không rõ ràng, phải tới nơi xem thử mới biết được.

Phượng Dao và Thanh Loan cũng đang định tới Dao Trì, bèn cười nói: “Hay là thúc thúc đi cùng chúng ta.’

Hứa Ứng mỉm cười đáp: “Ta muốn lấy Dao Trì tiên thủy, đương nhiên đi cùng rồi.”

Bọn họ chia gạo thành ba phần, Hứa Ứng, Phượng Dao và Thanh Loan mỗi người một phần, còn một hạt gạo để lại làm giống. Hứa Ứng cũng thầm mong chờ, hạt gạo này là linh đan tự nhiên của Tiên giới, sử dụng liên tục thì tu vi có thể tiến bộ nhanh chóng, hơn những linh đan diệu dược khác không biết bao nhiêu lần.

Thanh Loan bay lên không trung, quan sát động tĩnh xung quanh. Hứa Ứng và Phượng Dao thì vừa đi vừa trò chuyện, trao đổi những tin tức mà mình biết.

Tuy Phượng Dao là hậu duệ của bất tử dân phụng dưỡng Tây Vương Mẫu ở Dao Trì, nhưng cũng không biết Dao Trì tiên thủy là thứ gì, nói: “Chu Thiên tử đã tới xin Dao Trì tiên thủy, nhưng còn chưa thấy Dao Trì đã gặp lục đại na tổ. Hắn được sáu vị na tổ khoản đãi, biết lục đại Bỉ Ngạn có tiên dược, có thể lấy tiên dược để trường sinh.”

Hứa Ứng ngạc nhiên hỏi; “Lai lịch của lục đại na tổ ra sao? Bọn họ cũng là bất tử dân à?”

Phượng Dao lắc đầu nói: “Bọn họ tự xưng là bất tử dân.”

Hứa Ứng nhìn vào gương mặt cô, dò hỏi: “Tự xưng?”

Lúc này Thanh Loan bay phần phật tới, hạ xuống vai y nói: “Sáu lão quỷ kia tự xưng là bất tử dân nhưng tuyệt đối không phải bất tử dân. Bọn chúng dựa vào tiên dược bất tử mới có thể trường sinh.”

Hứa Ứng quay đầu nhìn về phía Ngọc Hư cung trên Ngọc Hư phong, tòa Ngọc Hư cung kia là Bỉ Ngạn của bí tàng Ngọc Trì, nhìn như trong Cửu Long sơn, nhưng thực ra không phải ở dó mà ở tận Bỉ Ngạn xa xôi cách trở.

Na Lý là lão tổ nắm giữ phương thức mở Ngọc Hư cung, có thể lấy được tiên dược trong Ngọc Hư cung.

Thanh Loan vỗ cánh bay lên, giọng nói vọng xuống: “Năm xưa Chu Thiên tử lấy được phương pháp tới Bỉ Ngạn từ chỗ sáu vị na tổ chứ không lấy được tiên dược có thể giúp người ta phi thăng. Ta đi dò đường!”

Cô bay lên trời, quan sát động tĩnh bốn phía.

Phượng Dao tiếp tục nói: “Sáu vị na tổ nói cho Chu Thiên tử, hắn đến chậm một bước, người khác đã lấy mất tiên dược rồi. Người kia nhận được tiên dược trong tiên điện của lục đại tiên cung, đã được trường sinh.”

Hứa Ứng nghe vậy trong lòng máy động, dò hỏi: “Người kia là ai?’

Phượng Dao nói: ”Sáu vị na tổ không nói rõ, chỉ tả là người đó cực kỳ cường đại, không phải luyện khí sĩ, chỉ tu luyện một mình võ đạo mà đạt tới cấp độ phi thăng. Nếu Chu Thiên tử đến sớm mấy ngày còn có thể gặp được người đó, không khéo còn có thể đánh một trận phân thắng bại. Đáng tiếc người đó đã đi rồi.”

Hứa Ứng thầm giật mình, là vì Võ Đạo Đại Đế đến từ thế giới Thái Sơ!

Phượng Dao tiếp tục nói: “Lục tổ nói với Chu Thiên tử, lần tiếp theo tiên dược hoàn thành là ba ngàn năm sau. Sau khi Chu Thiên tử từ Côn Lôn trở về đã từ bỏ suy nghĩ toàn triều phi thăng, hắn biết mình không sống được tới ba ngàn năm sau, thế là bắt tay vào chuẩn bị Bỉ Ngạn Thần Chu, đi tới Bỉ Ngạn tìm kiếm tiên dược, bảo vệ tính mạng.”

Hứa Ứng nói: “Thế nhưng ba ngàn năm sau Chu Thiên tử không trở về, không thể đến Côn Lôn.”

Phượng Dao cũng thấy nghi hoặc nói: “Ta là bất tử dân, không cần tới Bỉ Ngạn hái thuốc nên không theo lên thuyền, cũng không biết rốt cuộc bọn họ đã gặp chuyện gì, vì sao không trở về đúng thời hạn. Nhưng giờ là sáu ngàn năm, chắc Chu Thiên tử sẽ không bỏ qua.”

Thanh Loan vỗ cánh bay tới, hạ xuống đất hóa thành thiếu nữ áo xanh, chen giữa Hứa Ứng và Phượng Dao, đỉnh đầu có cọng lông lắc lư, sau lưng cũng có lông vũ sặc sỡ như làn váy kéo dài về phía sau.

Cô cất giọng nói giòn giã: “ Chắc là Chu Thiên tử bị Thiên Công của mình hại rồi! Ta cứ cảm thấy Thiên Công tên Thiền Thiền kia không đáng tin cậy, lúc chế tạo Bỉ Ngạn Thần Chu đã bớt xén nguyên vật liệu!”

Cô lùi lại phía sau Hứa Ứng và Phượng Dao, đột nhiên vỗ cánh phành phạch bay lên không trung, tiếp tục giám sát động tĩnh bốn phía.

Phượng Dao điềm đạm nho nhã nói: “Đúng là Thiên Công của Chu Thiên tử không đáng tin cậy, nhưng cho dù cô ấy có bớt xén nguyên vật liệu thì chất lượng cũng không đến mức xảy ra vấn đề. Ta cảm thấy Chu Thiên tử gặp trở ngại gì đó ở Bỉ Ngạn nên mới không về được.”

Bình Luận (0)
Comment