Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 491 - Thanh Loan Giã Thuốc, Răng Môi Lưu Hương 1

Đám kiếm quang khác dồn dập đột phá ngăn cản từ thần lực Tây Vương Mẫu, lao nhanh giáng xuống.

Chân phải của Hứa Ứng vừa đứt là lập tức mọc ra, chạy như điên tới. Chỉ thấy từng luồng kiếm trút xuống, lưu lại đủ những đoạn chân gãy tay cụt, còn có cả nửa thân thể.

Không chỉ có vậy, y còn phát động thần thông Thiên số, cảnh tượng càng thê thảm hơn lập tức xuất hiện.

Trên cầu thang ngọc của Dao Trì, khắp nơi đều là thi thể Hứa Ứng ngổn ngang lộn xộn, có cái bị chặt ngang người, có cái bị đâm xuyên đầu, có cái bị chặt nửa đầu, có cái bị cắt tứ chi, đủ các kiểu chết!

Hứa Ứng phóng như bay, dọc đường chết vô số lần, cuối cùng cũng chạy tới rìa Dao Trì, phịch một tiếng ngã quỵ xuống.

Phượng Dao và Thanh Loan thấy vậy vội vàng kéo y xuống dưới.

Một luồng kiếm quang đánh tới, Thanh Loan chỉ cảm thấy sau mông trúng kiếm, quay đầu nhìn thấy thấy hai chân của mình đã nằm lại ở Dao Trì, trong lòng giật mình, vội vàng phát động hoạt tính Nê Hoàn, mọc lại hai chân.

Phượng Dao và Thanh Loan nâng Hứa Ứng chạy thẳng xuống dưới, cuối cùng cũng xuống khỏi Dao Trì. Lúc này hai cô gái mới buông y xuống, không có kiếm khí đuổi theo.

Hai cô gái ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên bầu trời từng thanh tiên kiếm khổng lồ treo lơ lửng, còn có kiếm quang không ngừng trút xuống, nhưng không phải truy kích bọn họ mà là nhắm vào Tây Vương Mẫu.

Mục đích tiên gia bố trí tiên kiếm là để đề phòng Tây Vương Mẫu tái sinh, ưu tiên hàng đầu là giải quyết thần thức thần lực của Tây Vương Mẫu, vì vậy không quan tâm tới bọn họ.

Hai cô gái khẽ thở phào, lúc này mới tới xem Hứa Ứng, chỉ thấy Hứa Ứng “chết” quá nhiều lần trong thời gian ngắn khiến cho tu vi hao tổn nặng nề, tới mức hư thoát, ngất xỉu.

Phượng Dao lấy một quả cây đỏ thắm ra, định miệng truyền miệng cho y. Thanh Loan vội vàng nói: “Tiểu thư, đây là động tác cho ăn của chim chóc chúng ta, nhân tộc các vị cũng làm vậy à?”

Phượng Dao đỏ mặt, giải thích: “Ta thấy hắn hao sạch tu vi hôn mê bất tỉnh, lo hắn không nuốt được nên mới muốn cắn nát Đan Tiên quả, hòa với nước bọt truyền cho hắn, giúp hắn nuốt vào, không có ý xấu gì đâu.”

Thanh Loan ấm ức nói: “Ta đâu nói tiểu thư có ý xấu.”

Phượng Dao đỏ mặt, cả giận nói: “Muội còn nói nữa! Muội đút đi!”

“Cho ăn thì cho ăn thôi!”

Thanh Loan nhận lấy Đan Tiên quả, ngậm vào miệng, lắc mình một cái, hiện ra chân thân Thanh Loan, giơ vuốt chim nắm lấy miệng Hứa Ứng, cậy ra.

Hứa Ứng không tự chủ được há miệng.

Thanh Loan miệng chim ngậm quả đâm vào miệng y một cái, chọc tận xuống họng, sau đó mỏ chim giã vào trong nói: “Thế này là nhét vào được rồi mà? Không cần nước bọt!”

“Muội cứ giã như vậy khéo bị muội giã chết mất!” Phượng Dao oán trách nói.

Thanh Loan nói: “Năm xưa cha mẹ cũng đút cho ta như vậy.”

Phượng Dao nói: “Đó là lúc muội tỉnh, hắn có tỉnh đâu. Muội nhìn đi, muội giã như vậy có phát huy được dược lực của Đan Tiên quả đâu, thôi để ta.”

Cô lấy một viên Đan Tiên quả khác ra, ngậm trong miệng, khều môi Hứa Ứng, nhẹ nhàng truyền qua.

Cô ngẩng đầu, thấy Thanh Loan đang hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào mình, sắc mặt không khỏi đỏ lên.

“Mùi vị ra sao?” Thanh Loan vội vàng hỏi.

Phượng Dao nói: “Hơi ẩm, mà lại hơi mềm."

Thanh Loan bực bội không thôi: “Đan Tiên quả có mùi vị như vậy à? Lúc nào tu vi ta hao tổn nặng nề cũng phải nếm thử mới được.”

Trái tim Phượng Dao đập thình thịch không thôi, thế mới biết cô nàng nói tới Đan Tiên quả.

Tu vi của Hứa Ứng dần dần khôi phục, từ từ tỉnh lại, chỉ thấy hai cô gái căng thẳng nhìn mình. Phượng Dao ân cần nói: “Ứng thúc thúc cảm thấy thế nào?’

Hứa Ứng ngồi dậy, che trán nói: “Đầu hơi đau, những nơi bị kiếm chém trúng nóng rát, cổ họng cực kỳ đau đớn!”

Thanh Loan không phục, cãi lại: “Sao cổ họng lại đau? Miệng không đau à?”

Hứa Ứng thành thật nói: “Nhắc tới cũng lạ, miệng ta lại thấy thơm thơm.”

Thanh Loan đi tới giơ tay bóp miệng y kéo lại, tức tới mức hét tướng lên: “Ta không tin, ta không tin! Rõ ràng đều là Đan Tiên quả, vì sao ta miệng truyền miệng cho ăn thì đau, tiểu thư ô ô ô...”

Phượng Dao vội vàng che miệng Thanh Loan lại, kéo cô nàng ra, cười nói “Ứng thúc thúc không sao rồi, đừng truy cứu nữa!’

Hứa Ứng không biết chuyện gì vừa xảy ra, nói: “Ta lấy được không ít Dao Trì tiên thủy, hay là cũng như lúc trước, chia làm ba.’

Tâm niệm y hơi động, Dao Trì tiên thủy bay ra khỏi khu vực Hi Di, hóa thành ba luồng sáng trên không trung, rực rỡ chói mắt. Loại tiên thủy này là do tòa Dao Trì trên không trung kết nối với động thiên Tiên giới, ngưng tụ thành. Cho dù một đầu khác của động thiên đã bị ngăn chặn, nhưng vài vạn năm qua vẫn tích tụ được không ít Dao Trì tiên thủy.

Lần này Hứa Ứng múc mất hơn nửa Dao Trì tiên thủy tích tụ suốt mấy vạn năm, đủ để tạo thành một Dao Trì cỡ nhỏ trong khu vực Hi Di.

“À, không đúng, rõ ràng ta lấy được rất nhiều Dao Trì tiên thủy cơ mà. Sao lại ít đi nhiều vậy?” Hứa Ứng kinh ngạc nói.

Phượng Dao đi tới, lấy ra một bình ngọc, cẩn thận từng chút một thu lấy Dao Trì tiên thủy, nói: “Loại tiên lộ này là năng lượng Tiên giới, có thể khiến người ta thoát thai hoán cốt, không chỉ thân thể thoát thai hoán cốt mà cả Nguyên Thần cũng vậy. Ta không dùng nhiều đâu, chỉ cần đủ là được.”

Thanh Loan cũng đi tới, lấy đủ lượng Dao Trì tiên thủy mà mình cần dùng rồi nói: “Chúng ta không liều mạng như ngươi, đâu thể chia đều được. Hơn nữa, hạt gạo lần trước đã là chúng ta chiếm phần hơn rồi.”

Hứa Ứng cũng muốn giữ lại Dao Trì tiên thủy này, chia cho Đông Nhạc, Từ Phúc mỗi người một bầu, hơn nữa bọn Kim Bất Di, Ngoan Thất cũng cần dùng tới Dao Trì tiên thủy.

Nhưng khi thu hồi Dao Trì tiên thủy vào khu vực Hi Di, y phát hiện Dao Trì tiên thủy không ngừng ít đi, dường như đang bốc hơi.

Hứa Ứng lập tức tìm kiếm nơi Dao Trì tiên thủy bốc hơi tới, chỉ thấy trên Dao Trì của mình tiên khí mờ mịt tiên quang huyền ảo, hóa ra Dao Trì tiên thủy bị Dao Trì trong khu vực Hi Di của y hấp thu!

Hứa Ứng không có thứ gì đựng, vội vàng mượn mấy bình ngọc của Phượng Dao, đổ một ít Dao Trì tiên thủy vào trong.

Dao Trì tiên thủy khác dần dần bốc hơi, còn Dao Trì của y càng ngày càng có nhiều tiên khí mờ ảo, Hứa Ứng cũng không biết hiện tượng này là tốt hay xấu.

Bọn họ ra khỏi đại dương thần lực của Tây Vương Mẫu, Hứa Ứng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thần thức thần lực của Tây Vương Mẫu và trận pháp vừa trấn áp bọn họ vẫn đang đọ sức.

Đối diện với hai đại trận trấn áp Tây Vương Mẫu, Hứa Ứng cũng lực bất tòng tâm, thầm nghĩ: “Tây Vương Mẫu, ta chỉ có thể đánh thức ngài dậy, có thể thoát khỏi lao tù hay không còn phải xem ngài cố gắng ra sao.”

Y quay người rời khỏi, đọc đường xuống núi, đi ngang qua chân núi phía nam, chỉ thấy một tòa tiên sơn vuông vức từ dưới vực sâu bay lên, đi tới trước mặt Hứa Ứng.

Từ Phúc gương mặt mỉm cười, đứng trên tiên sơn.

Hứa Ứng lấy một bình ngọc ra ném vào tay hắn nói: “Dao Trì tiên thủy ở đây.’

Từ Phúc nhận lấy bình ngọc, giơ lên mũi ngửi thử, không khỏi vui mừng nói: “Hứa quân đúng là đáng tin cậy, đương nhiên ta cũng giữ lời. Phong ấn ngươi có tổng cộng mười sáu chữ, ngươi muốn giải nghĩa chứ nào?”

Bình Luận (0)
Comment