Hứa Ứng thoáng chần chừ, tính toán cẩn thận những đạo văn tiên gia mà mình biết, một lúc lâu sau mới nói: “Ta chọn chữ Ngữ.”
Từ Phúc cực kỳ kinh ngạc nói: “Xem ra Hứa quân cũng hiểu biết khá nhiều về phong ấn nhỉ, chữ Ngữ đúng là mấu chốt để phá giải phong ấn ký ức. Nhưng theo hiểu biết của ta đối với phong ấn, phong ấn chữ Ngữ chỉ là ký ức từng đời của ngươi, ký ức đời đầu tiên quan trọng nhất không nằm trong đó. Hứa quân có thể chọn lại.”
Hứa Ứng thoáng chần chừ, nhớ tới chuyện Ngoan Thất khi thì thông minh lúc thì hồ đồ mà cũng bị chữ Ngữ phong ấn ký ức, bèn quyết định nói: “Vẫn chọn chữ Ngữ.”
Từ Phúc lấy một thẻ ngọc đạo thư ra, ném sang rồi nói: “Đây là pháp môn phá giải chữ Ngữ. Hơn hai ngàn năm qua, để phá giải mười sáu chữ này, ta cũng phải tốn biết bao công sức đấy.”
Hứa Ứng nhận lấy thẻ ngọc đạo thư, đi thẳng về phía trước, cười nói: “Từ Phúc, chắc chắn ngươi tới Côn Lôn không chỉ vì Dao Trì tiên thủy đúng không?”
Từ Phúc đứng trên Phương Trượng tiên sơn, Phương Trượng tiên sơn bất giác lướt về phía sau, cười nói: “Đương nhiên là không. Dao Trì tiên thủy chỉ có thể chữa trị đạo thương của ta, giúp ta thoát thai hoán cốt nhưng không thể hoàn thành nguyện vọng của ta.”
Ánh mắt Hứa Ứng nhấp nháy, tiếp tục đi tới, mỉm cười nói: “Nguyện vọng của ngươi là gì?”
Phượng Dao và Thanh Loan thấy vậy lẳng lặng một trái một phải, bao vây hai bên Từ Phúc.
Từ Phúc kinh ngạc nói: “Hứa quân quên à? Ta từng nói với ngươi ta có ba nguyện vọng. Nguyện vọng đầu tiên chính là phục sinh Tổ Long hoàng đế, ta đã hoàn thành. Nguyện vọng thứ hai là luyện khí sĩ phục hồi.”
Đột nhiên sau lưng Hứa Ứng có từng vầng trăng sáng bay lên, chỉ trong khoảnh khắc đã hóa thành đạo tràng Thiên đạo úp xuống!
Hứa Ứng tiến lên trước một bước, hóa thân Thiên đạo sau lưng trở nên hùng vĩ không gì sánh được, y phát động Quy Đạo ấn pháp, thiên địa nguyên khí thiên địa đại đạo bốn phía xung quanh đồng thời cộng hưởng!
Cùng lúc đó, sau lưng y hóa thân thiên đạo cũng thi triển Quy Đạo ấn pháp, đánh về phía Từ Phúc!
Phượng Dao, Thanh Loan cùng nhau ra tay, sau lưng hai cô gái hiện lên lục đại động thiên, lưu dấu giữa trời, vặn vẹo không gian, mang tới cho hai cô chiến lực cường đại không gì sánh được!
Hứa Ứng như một thần linh vô thượng đặt chân trong thế giới Thiên Đạo, hai cô gái thì như tiên tử trên tiên giới mang theo lĩnh vực lục tiên!
Từ Phúc đặt chân trên Phương Trượng tiên sơn, nghênh tiếp thế công của ba người, mặt vẫn mỉm cười, giọng nói vang lên rõ rành rành trong tai bọn họ: “Ta chuẩn bị mấy năm, đã ổn thỏa rồi, những nơi bị phong ấn của Thần Châu dồn dập hiện thế, lực lượng mà các môn phái bảo tồn cũng liên tiếp xuất hiện.”
Sau lưng hắn đột nhiên xuất hiện dị tượng đáng sợ không gì sánh được, đó là một vực sâu giữa trời, vặn vẹo hết thảy, thôn tính tất cả, mai táng chư thiên, chôn vùi đại đạo!
Hứa Ứng chứng kiến vực sâu giữa trời này, trong lòng giật mình, đây là đạo tượng mà y từng thi triển trong trạng thái Ứng gia!
“Hắn thi triển thần thông của ta!”
Quy Đạo ấn pháp của hóa thân Thiên đạo sau lưng Hứa Ứng đã đánh tới, tiếng nổ vang rền trong lòng bàn tay, đạo âm mãnh liệt, nhưng ngay khoảnh khắc sau Quy Đạo ấn pháp đột nhiên mất sạch mọi lực lượng!
Hứa Ứng cảm giác rõ ràng lực lượng trong đòn thế của mình bị vực sâu giữa trời mai táng cả đại đạo kia thôn tính, vạn đạo tĩnh lặng, không còn âm thanh!
Cùng lúc đó, công kích của Phượng Dao và Thanh Loan cũng bám theo.
Hai cô gái thi triển đạo pháp tiên gia, thần thông tiên đạo mà Côn Lôn lưu truyền. Cho dù đại bộ phận bất tử dân tử vong dẫn tới không còn ai giải nghĩa truyền thừa, nhưng những năm gần đây các cô cũng có lĩnh ngộ, tu luyện thần thông của mình tới mức cực kỳ thần diệu!
Nhưng công kích của hai cô gái cũng hệt như Hứa Ứng lúc vừa rồi, vừa tiếp xúc với vực sâu giữa trời này là tất cả thần thông thần diệu đều không còn năng lực biến hóa, đạo phái tiên gia tinh diệu tuyệt luân cũng hoàn toàn không còn đất dụng võ!
Thân thể Từ Phúc lung lay, lùi lại một bước trên tiên sơn, kinh ngạc nhìn hai cô gái, tiếp tục nói: “Bây giờ lãnh tụ của mọi người trong thiên hạ đều tề tụ ở Côn Lôn. Chu Thiên tử, Tổ Long, khách câu cá, na tiên các đại thế gia, chưởng môn mới của các phái đều tập trung ở đây.”
Hứa Ứng lại đánh tới, lần này y thi triển đệ thập pháp lĩnh ngộ được ở chỗ Võ Đạo Đại Đế, Bỉ Ngạn ấn pháp.
Đòn này đánh xuống, hóa thân Thiên đạo hóa thành một luồng tiên quang, Bỉ Ngạn ấn pháp, như muốn vượt qua vực sâu giữa trời, giết tới trên Phương Trượng tiên sơn!
“Khôi phục luyện khí, còn có lúc nào tốt hơn bây giờ không?”
Từ Phúc mỉm cười, vực sâu sau lưng tiêu tán, thay vào đó là một gốc thần thụ bao phủ trong ánh sao, khí lành rực rỡ, tiên quang lấp lánh.
Đây cũng là đạo tượng mà Hứa Ứng từng thi triển trong trạng thái Ứng gia!
“Khốn kiếp, rốt cuộc ta truyền thụ cho hắn bao nhiêu thần thông?” Hứa Ứng giận tím mặt.
Ngàn vạn tiên quang xoay chuyển quanh Từ Phúc, quét bay Bỉ Ngạn ấn pháp.
Phương Trượng tiên sơn đột nhiên chìm xuống, bay vào trong vực Thương Ngô, Từ Phúc ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Ứng càng lúc càng xa, cười dài nói: “Hứa quân, ta hao tâm tổn trí phí bao công sức để ẩn cảnh mà các môn phái che giấu tái hiện nhân gian. Côn Lôn xuất hiện, thu hút mọi người tới nơi, mới có cục diện bây giờ. Trên Côn Lôn, ngươi có thể thấy luyện khí sĩ phục hưng!”
Thanh Loan kêu một tiếng dài,hóa thành ánh phượng màu xanh tấn công tới. Phượng Dao bay cùng Thanh Loan, hai cô gái lúc lên lúc xuống, thần thông xuất hiện liên tiếp, thần thông Côn Lôn tinh diệu tuyệt luân. Nhưng ngàn vạn cành lá của gốc thần thụ múa lượn, kín kẽ không chút khe hở, khiến hai cô gái không thể không quay trở lại, trong vừa kinh hãi vừa nghi hoặc.
“Rốt cuộc Từ Phúc này là ai? Vì sao thần thông lợi hại như vậy?’
Phượng Dao tức giận khó tả, trước ngực nhấp nhô kịch liệt: “Thanh Y Song La Sát chúng ta liên thủ mà cũng không bắt được hắn!”
Hứa Ứng ngạc nhiên: “Hai người có danh hiệu Thanh Y Song La Sát thật à?”
Y còn tưởng Thanh Loan chỉ hù dọa mình, không ngờ Phượng Dao cũng nói như vậy, xem ra đúng là hai cô gái dùng danh hiệu này hành tẩu trong Chư Thiên Vạn Giới.
“Nếu là Song La Sát, chắc chắn rất dữ tợn. Ta không nên nói cho hai cô nàng này biết Từ Phúc dùng thần thông của mình.”
Trong lòng y bỗng thấy mong chờ, Từ Phúc vận dụng thần thông của y mà còn có uy lực cường đại như vậy, nếu y thức tỉnh ký ức Ứng gia, chẳng phải sẽ có uy lực vô tận?
“Từ Phúc nói tới luyện khí sĩ phục hưng, Côn Lôn là địa điểm tốt nhất, tất cả cao thủ đều tụ tập ở đây. Vậy hắn phải làm thế nào mới có thể khiến luyện khí sĩ phục hưng?”
Hứa Ứng nói với Phượng Dao và Thanh Loan: “Hai người cảm thấy hắn sẽ làm thế nào?”?
Phượng Dao ổn định tâm cảnh nói: “Chưa chắc tu vi người này đã cao hơn ta, nhưng hắn lại nắm giữ thần thông cực kỳ đáng sợ, thực lực cực mạnh. Nếu hắn muốn khôi phục luyện khí sĩ, giữ luyện khí tinh khiết, thế thì phải ra tay với lục đại na tổ, đây là đường tắt tốt nhất.”