Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 504 - Đám Ô Hợp Tập Kết 2

Hứa Ứng suy nghĩ một lát, tuy vẫn khó tin nhưng nếu mình có thể nắm giữ tất cả phù văn Thiên đạo, thế thì đúng là suy nghĩ của Chu Thiên tử có thể trở thành sự thật!

Đám Thiên thần mù chữ thao túng phù văn Thiên đạo nửa thật nửa giả mà còn khống chế được Thiên kiếp, huống chi y nắm giữ phù văn Thiên đạo hoàn mỹ?

“Chúng ta có thể hợp tác!” Chu Thiên tử ánh mắt nóng bỏng.

Hứa Ứng khôi phục bình tĩnh, ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu.

Y rất muốn nắm giữ Thiên kiếp.

Trở thành luyện khí sĩ Thiên đạo cũng chẳng có gì ghê gớm, trở thành Thiên đạo mới là giấc mộng của y.

Chu Thiên tử cười ha hả nói: “Lần này quả nhân tới Côn Lôn, có lấy được tiên dược phi thăng cũng chẳng khiến quả nhân vui mừng, nhận được Hứa quân mới khiến quả nhân sung sướng. Hứa quân chính là tiên dược phi thăng của quả nhân.’

Hứa Ứng thản nhiên nói: “Cơ huynh chớ quên, ta không phải thần tử của ngươi. Ngoài ra, ngươi nói cảm ứng được Thiên ma ở Lục Đại Bỉ ngạn là thế nào? Sao trong Lục Đại Bỉ Ngạn cũng có Thiên ma?”

Chu Thiên tử nói: “Đây cũng là điều ta luôn lấy làm lạ.”

Hắn nhìn về phía Ngọc Hư cung, na tổ Na Lý trước Ngọc Hư cung đã biến mất, không còn tăm hơi.

“Năm xưa chúng ta ngồi trên Bỉ Ngạn Thần Chu, vượt qua tầng tầng kiếp nạn, lái tới Bỉ Ngạn. Thần Chu chạy trong tiên hỏa, chúng ta lo bị lửa đốt, biến thành giống như những luyện khí sĩ trong thời Đại Thương, vi vậy một số người xuống thuyền thu thập tiên dược, một số khác thì ở lại trên thuyền, chuẩn bị ra tay cứu viện.”

Chu Thiên tử nói: “Nếu dời thuyền thì phải phong ấn tất cả khiếu huyệt, không còn khả năng cảm giác, cũng có thể sẽ không về được thuyền. Để lại một nhóm thì có thể cứu chúng ta lên thuyền. Chúng ta ở lại trên thuyền, để bọn họ xuống dưới thu thập tiên dược, lúc trước vẫn luôn làm vậy, không có vấn đề gì xảy ra.”

Mãi tới khi tu vi của bọn họ bị tiên đạo đốt cháy, hao tổn nhiều, cảnh giới hạ thấp, vấn đề mới xuất hiện.

Thiên ma đánh tới, ăn thịt rất nhiều người trong số bọn họ.

“Chúng ta liên thủ mới có thể ép lui Thiên ma.”

Chu Thiên tử nói: “Nhưng dường như Thiên ma đã để mắt tới chúng ta, một khi Thần Chu của chúng ta lái khỏi Bỉ Ngạn là bắt đầu truy sát. Nhưng chỉ cần chúng ta ở trong tiên hỏa là bọn chúng không quấy rầy chúng ta.”

Hứa Ứng suy nghĩ rồi nói: “Thiên ma e ngại tiên hỏa?”

“Lúc trước chúng ta cũng cho là vậy, vì vậy thu thập tiên hỏa, ta còn luyện hóa sáu loại tiên hỏa.”

Chu Thiên tử nói: “Sau đó khi tới Bỉ Ngạn thứ năm, lại có một đợt Thiên ma xâm lấn, chúng ta tử thương nặng nề, ngay cả tiên hỏa mà chúng ta thu thập cũng không thể ép Thiên ma lùi bước. Chúng ta chỉ có thể dựa vào Bỉ Ngạn Thần Chu mà Trúc Thiên công chế tạo, đụng vào Thiên ma, ép đối phương rút lui.”

Hứa Ứng giật nảy mình, la lên thất thanh: “Sao các ngươi dám dùng thuyền mà Trúc Thiền Thiền chế tạo để đụng vào Thiên ma? Các ngươi không sợ thuyền vỡ tan thành từng mảnh à?”

Chu Thiên tử thở dài: “Tuy nhân phẩm Trúc Thiên công có vấn đề, nhưng pháp bảo mà cô ta chế tạo chưa bao giờ xảy ra chuyện trong thời khắc quan trọng. Nhân tài như vậy, đúng là không nỡ giết.”

Hứa Ứng cực kỳ đồng cảm.

Chu Thiên tử nói: “Chúng ta đẩy lùi Thiên ma điều khiển Thần Chu tránh khỏi truy sát. Khi đó Khương Thái sư đột nhiên nói, không phải Thiên ma sợ tiên hỏa mà là muốn đẩy chúng ta vào trong tiên hỏa.”

Hứa Ứng nhướn mày, Khương Tề là thái sư của Chu Thiên tử, trí tuệ cực cao, hắn đã phán đoán như vậy chắc chắn có đạo lý của hắn.

“Đẩy các ngươi vào trong tiên hỏa để làm gì?”

Hứa Ứng suy nghĩ, chợt nhớ tới những luyện khí sĩ Đại Thương bị đốt thành tro bụi, cứ cảm thấy có gì đó kỳ quái.

Tất cả luyện khí sĩ đi vào Bỉ Ngạn đều bị tiên hỏa đốt tới mức không thể không phong bế tất cả giác quan, phong bế tất cả khiếu huyệt, tập trung hái thuốc.

Trong quá trình hái thuốc, cơ thể bọn họ tích tụ rất nhiều tiên dược, tu vi lại bị tiên hỏa thiêu hủy, lúc này bọn họ không khác gì phàm nhân.

Đợi sau khi bị đốt thành phàm nhân, giờ chết của bọn họ cũng không xa.

Bọn họ sẽ bị tiên hỏa đốt thành tro bụi.

Hứa Ứng nhìn tiên hỏa bên ngoài Ngọc Hư cung, lúc này trong tiên hỏa còn rất nhiều luyện khí sĩ thời Đại Chu, bọn họ ngồi Bỉ Ngạn Thần Chu mà dùng cách khác đi vào Bỉ Ngạn.

Bọn họ tới đây hái thuốc, hy vọng có thể dùng cách này để được trường sinh.

Bọn họ hoặc đứng hoặc ngồi, tắm trong tiên hỏa, không hề nhúc nhích.

“Bọn họ như từng tiên dược hình người...” Hứa Ứng hạ giọng nói.

Chu Thiên tử rùng mình một cái.

Hứa Ứng nhớ tới Trúc Thiền Thiền, nói: “Năm xưa chúng ta cứu Trúc Thiền Thiền ra, cô ấy cũng như gặp đại địch, nói sẽ có Thiên ma ngửi thấy mùi thơm của cô ấy, tới ăn cô ấy, phải tìm ra Phượng Hoàng mới có thể cứu mạng mình.”

Hứa Ứng nhớ lại truyện này, bắt đầu có cảm giác loáng thoáng nắm được một manh mối nào đó cực kỳ quan trọng, nhưng trong lúc nhất thời vẫn không hiểu rõ.

Vì sao Trúc Thiền Thiền lại nói Thiên ma sẽ tới ăn thịt mình?

Vì sao khi đám người Chu Thiên tử ở trong tiên hỏa, không có Thiên ma tập kích? Vì sao vừa ra khỏi tiên hỏa là Thiên ma tới đoạt mạng?

“Liệu có phải những luyện khí sĩ hái thuốc chính là thuốc mà Thiên ma trồng?” Y tự lẩm bẩm.

Nhưng ngay lúc này lại nghe một âm thanh vang tới, cười nói: “Luyện khí sĩ hái thuốc có phải thuốc mà Thiên ma trồng hay không, chỉ cần làm rõ một chuyện là sẽ biết.”

Hứa Ứng nghe thấy giọng nói này, trong lòng máy động.

Chu Thiên tử quay đầu lại, chỉ thấy Phượng Hoàng bay tới, một là Thải Phượng có cánh chim bảy màu, một là Thanh Loan, Phượng Hoàng màu xanh.

Chính giữa Thải Phượng và Thanh Loan là một tiên sơn bồng bềnh, hai hai thanh niên đứng trên ngọn núi vuông vắn, một là “tên độc tài Hàm Dương” mà hắn căm hận, một là thanh niên mặt có vết sẹo đỏ máu hình con rết.

Ngoài bọn họ ra còn có một thiếu nữ thanh tú, là người quen của Chu Thiên tử, năm xưa từng nhận chức quan Tư khấu, phụ trách hình phạt, tên là Phượng Dao.

Hứa Ứng thầm giật mình: “Sao bọn họ lại đi cùng nhau?”

Trí nhớ của y đã thức tỉnh tới bốn ngàn năm trước, đương nhiên cũng nhớ ra thanh niên tên Triệu Chính kia chính là Tổ Long hoàng đế!

Một người khác trên tiên sơn, đương nhiên là Từ Phúc!

Người vừa nói câu này chính là Từ Phúc.

Tiên sơn bay tới, Từ Phúc cười nói: “Cách kiểm chứng chính là đi vào Ngọc Hư cung, tận mắt chứng kiến lò luyện đan!”

Chu Thiên tử không nhận ra hắn, khẽ nhíu mày: “Ngọc Hư cung đã phong tỏa, không có na tổ ra tay, ai mở được Ngọc Hư cung?”

“Hắn!”

Từ Phúc giơ ngón tay chỉ, lập tức từng cặp mắt tập trung lên người Hứa Ứng.

Hứa Ứng ngơ ngác, nghi hoặc nói: “Ta có thể mở được Ngọc Hư cung?”

Từ Phúc khẽ gật đầu nói: “Chỉ ngươi mới có thể mở Ngọc Hư cung ra, dẫn bọn ta đi vào tìm kiếm chân tướng tiên dược.’

Lời nói của y vừa dứt, đột nhiên Ngọc Hư cung chấn động, tầng tầng tiên quang thu liễm, biến mất khỏi Côn Lôn.

Tổ Long Triệu Chính khẽ nhíu mày nói: “Na tổ Na Lý đã đóng Ngọc Hư cung lại, cho nên chúng ta cần tìm một na tiên đã mở động thiên Ngọc Trì tầng chín mới có thể tới Ngọc Hư cung."

Bình Luận (0)
Comment