Phượng Dao nói nhỏ: “Đó là ta.”
Sau lưng cô hiện lên sáu vầng sáng rực rỡ không gì sánh được, chính là động thiên lục bí. Động thiên lục bí của cô đã luyện chín thành một, biến sáu mươi ba động thiên lục bí thành sáu cái.
Trong đó bí tàng Dũng Tuyền có hai cái trái phải, vì vậy động thiên liên hoa cũng chia trái phải, tổng cộng mười tám động thiên được cô luyện hóa thành một động thiên.
Từ Phúc cười nói: “Ta cần đi vào Ngọc Hư cung, chứng kiến chân tướng. Hứa quân cần đi tới mở Ngọc Hư cung, Phượng Tiên Nhi và Thanh Loan cần ép lui Thiên ma. Nhưng chúng ta còn cần một vị chí cường giả bảo vệ Phượng Dao cô nương.”
Tổ Long Triệu Chính thản nhiên nói: “Có trẫm, không ai động được vào cô ấy.”
Chu Thiên tử khẽ nhíu mày ho khan một tiếng: “Ta theo Hứa huynh cùng vào Ngọc Hư cung.”
Từ Phúc mặt mày tươi cười, nói: “Chu Thiên tử đồng ý đi cùng, đương nhiên là chuyện tốt. Thế thì ở đây phải nhờ bệ hạ.”
Tổ Long Triệu Chính nói: ”Từ Phúc, nếu ngươi đùa bỡn trẫm, trẫm sẽ không để ngươi chết dễ dàng đâu. Ngươi biết thủ đoạn của trẫm rồi đấy.”
Chu Thiên tử cười lạnh :”Ngươi chính là Tổ Long? Tên độc tài xây mộ bên cạnh Hạo Kinh của ta?’
Tổ Long Triệu Chính nói :”Ngươi chính là Chu Thiên tử thống lĩnh văn võ bá quan đi tới Bỉ Ngạn, chôn vùi Đại Chu và luyện khí sĩ?”
Hứa Ứng ngứa mắt với Tổ Long Triệu Chính, lại cực kỳ cảnh giác về Từ Phúc.
Phượng Dao nhìn đám ô hợp này, không khỏi nhíu mày.
Từ Phúc mời Hứa Ứng lên tiên sơn, Hứa Ứng không để ý tới hắn. Chu Thiên tử muốn lên tiên sơn nhưng Từ Phúc không mời. Thanh Loan cảnh giác nhìn Tiểu Phượng Tiên, Tiểu Phượng Tiên sùng bái Từ Phúc, lại cảnh giác với Hứa Ứng.
Phượng Dao mở động thiên Ngọc Trì, nhìn đám người này, trong lòng thầm nghĩ: “Liệu bọn họ có thể đồng tâm hiệp lực đi vào Ngọc Hư cung không?”
“Sau khi vào động thiên đừng làm loạn.”
Thanh Loan khuyên bảo tất cả mọi người, nói: “Đây là động thiên của tiểu thư nhà ta, nếu thần thông của các ngươi chạm vào động thiên rất có thể sẽ khiến tiểu thư bị thương. Nếu động thiên của tiểu thư khép kín, các ngươi cũng đừng hòng đi ra!”
Ánh mắt Hứa Ứng nhìn sang Tổ Long Triệu Chính nói: “Có ít người ngoài miệng thì ăn to nói lớn, đừng để đến lúc có chuyện thì bị na tổ nện cho.”
Tổ Long Triệu Chính nói: “Trên đời này chỉ có trẫm nện kẻ khác, không ai có thể nện được trẫm. Từ Phúc đã chứng minh điểm này.”
Từ Phúc nhướn mày, đang định lên tiếng thì Tổ Long Triệu Chính nói: “Từ ái khanh suy nghĩ kỹ càng, chọc giận trẫm thì không cần na tổ xuất thủ, trẫm có thể đánh chết tiểu nha đầu bất tử dân, nhốt các ngươi trong Bỉ Ngạn, không cách nào ra được.”
Từ Phúc xu nịnh nói: “Bệ hạ thánh minh.”
Chu Thiên tử nói: “Dùng vũ lực bắt ép thần tử vào khuôn khổ, không phải cách làm của minh quân.’
Tổ Long nói: “Giang sơn của Cơ huynh là trẫm đoạt, nếu Cơ huynh không phục, sau khi từ Côn Lôn trở về trẫm có thể giết vào Hạo Kinh, đoạt thêm lần nữa.”
Chu Thiên tử cười ha hả nói: “Quả nhân mỏi mắt mong chờ, chỉ sợ ngươi không sống đến lúc đó.’
Phượng Dao thấy bọn họ còn chưa đi vào Ngọc Hư cung đã có dấu hiệu ra tay sống mái với nhau, vội vàng ho khan một tiếng nói: “Chư vị, xin mời.”
Mỗi người cố kiềm chế bức bối trong lòng, cùng bay lên, rơi vào trong động thiên Ngọc Trì của cô, đi sâu vào động thiên.
Tổ Long và Phượng Dao ở lại bên ngoài. Phượng Dao thận trọng nói: “Triệu huynh sẽ không giận lây sang ta đấy chứ?”
“Sẽ không.”
Tổ Long thản nhiên nói: “Trẫm vẫn có thể độ lượng. Chỉ cần xác định rõ mục tiêu, trẫm có thể cực kỳ độ lượng.
Hắn nhìn lên Ngọc Hư phong, hào quang của năm tòa Bỉ Ngạn còn lại càng ngày càng lóa mắt, nói: “Giờ năm trong sáu vị na tổ phai tới chủ trì năm tòa Bỉ Ngạn, đi vào trong cung điện Bỉ Ngạn hái thuốc. Nói cách khác, chỉ có na tổ Na Lý có thể đánh tới. Một chọi một, trẫm chưa bao giờ thua.”
Trong động thiên Ngọc Trì, đám người Hứa Ứng, Từ Phúc, Chu Thiên tử đi về phía trước, nhưng không bao lâu sau ngọn lửa trước mắt càng nghi ngút.
Phượng Tiên Nhi và Thanh Loan bay phía trước, quan sát xung quanh.
Áp lực trong tiên hỏa đột ngột tăng lên, trong đó có thứ gì đó như cá bay, đi tới đi lui trong lửa, số lượng rất nhiều. Nhưng nguy hiểm bình thường thì hai cô nương Phượng Hoàng cũng ứng phó được.
Phượng Tiên Nhi vào trong lửa như cá gặp nước, bay tới bay lui, bắt lấy những thứ trong lửa, mổ một cái rồi ngửa đầu nuốt vào.
Thực lực của Thanh Loan không kém gì Phượng Dao, cũng là đại cao thủ na khí kiêm tu, nhưng phát động lục bí của bản thân trong động thiên lại phải chịu áp lực cục lớn, không thể qua lại tự nhiên như Phượng Tiên Nhi, cũng không để sát ý tới thứ bay bay trong ngọn lửa.
Nhưng Phượng Tiên Nhi ăn rất sung sướng, Thanh Loan không nhịn được hiếu kỳ, đột nhiên thò đầu ra, mổ một cái vào thứ đang bay trong lửa, ngửa đầu nuốt vào.
Cô ăn một miếng, cảm thấy khó mà nhịn nổi, vỗ cánh bay đi, lúc cao lúc thấp, bắt lấy thứ bay lượn trong lửa.
“Đó là Chu gia?”
Hứa Ứng tập trung quan sát, chỉ thấy thứ mà hai cô nàng Phượng Hoàng đang bắt trông như kim loại, lại như cá bơi, không biết có phải sinh vật không.
Chu Thiên tử nói: “Chúng ta cũng bắt sinh vật trong lửa rồi, đó là một loại cá vỏ ngoài cứng rắn không gì sánh được, sinh sống trong tiên hỏa, da vảy đều là tiên kim. Nếu thu thập được nhiều là có thể chế tạo thành pháp bảo. Nhưng nó rất khó bắt.’
Hứa Ứng nhớ tới cảnh quả chuông bảo vệ Bùi Độ đi vào trong động thiên của lão tổ Quách gia, bị một số sinh vật kỳ quái trong lửa công kích, chắc là loại cá sống trong tiên hỏa này.
Khi đó quả chuông bị đánh thành từng vết lõm, suýt hỏng.
Lúc đó quả chuông và na tiên như Bùi Độ cũng không thể ngăn cản loại cá này, còn bây giờ lũ cá thậm chí không đủ cho hai con Phượng Hoàng ăn.
Hơn nữa có Phương Trượng tiên sơn của Từ Phúc, tiên hỏa thậm chí không thể tới gần bọn họ, Hứa Ứng và Chu Thiên tử cực kỳ ung dung.
Đúng lúc này đột nhiên trong lửa có chấn động dị thường. Hứa Ứng và Chu Thiên tử đều cảm nhận được, lập tức cảnh giác.
Hứa Ứng tinh thông Thiên Nhân Cảm Ứng, từng song tu Nguyên Đạo Chư Thiên cảm ứng với Nguyên Vị Ương, năng lực cảm ứng cực kỳ cường đại, vì vậy có thể cảm nhận được dị động.
Chu Thiên tử lại rất tinh tường về chấn động dị thường này, sáu ngàn năm qua hắn và văn võ bá quan Đại Chu ngày ngày nơm nớp lo sợ, phòng bị chính cái thứ này!
“Thiên ma!”
Chu Thiên tử hạ giọng nói: “Coi chừng đám người hái thuốc kia lại trở thành đối tượng ký sinh của Thiên ma!”
Từ Phúc mỉm cười, thản nhiên nói: “Chu Thiên tử không cần lo lắng, sơn nhân đã chuẩn bị rồi!”
Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy Phượng Tiên Nhi và Thanh Loan một trái một phải bay trong lửa, khoảnh khắc sau đã tới trước mặt một người hái thuốc đang ngồi khoanh chân.
Phượng Tiên Nhi phát ra tiếng kêu dài, khiến sóng âm hiện hình, hóa thành Phượng Hoàng cánh chim rực rỡ vỗ cánh bay chui vào mi tâm người hái thuốc kia.
Khoảnh khắc sau sau ót người hái thuốc bị sóng âm đánh thành hình hư ảnh một đạo nhân, hư ảnh chấn động, bị sóng âm hất văng ra khỏi thân thể người hái thuốc!