Nhưng hư ảnh hình người kia và người hái thuốc vẫn có liên kết máu thịt, hiển nhiên Thiên ma đã phụ thể người này, không nỡ từ bỏ thân thể này.
Đột nhiên Thanh Loan giơ mỏ mổ xuống, ngậm lấy đầu Thiên ma kia kéo mạnh lên, rút Thiên ma ra khỏi thân thể người hái thuốc, bộp một tiếng quăng xuống dưới đất.
Thiên ma kia tức giận, viu viu viu, vô số xúc tu múa lượn, định chui vào tai mắt mũi miệng của Thanh Loan.
Thần thức Thiên ma cực kỳ cường đại, tư duy xâm lấn Phượng Hoàng, nhưng sau khi xâm nhập thân thể Thanh Loan, không những không thể nhiễu loạn thần thức của đối phương, ngược lại thần thức của bản thân suýt nữa tán loạn.
Thần thức của Thanh Loan như từng luồng tiên quang màu xanh, chiếu tới chỗ nào là thần thức của Thiên ma hóa tan thành tro bụi!
Đây là áp bức của thiên địch!
Thanh Loan ra sức vung vẩy, bộp bộp bộp, tiếng vang giòn dã cất lên trong ngọn lửa, Thiên ma kia bị nện lên mặt đất ngoài Ngọc Hư cung, chỉ trong khoảnh khắc đã rũ ra như sợi mì, xúc tu rủ xuống đất, không thể động đậy.
Thanh Loan hút một cái, nuốt con Thiên ma vào bụng.
Tiểu Phượng Tiên lao tới hô: “Ta phát hiện ra trước!”
Cô nắm được một đầu khác của Thiên ma, ra sức kéo sang phía mình.
Thanh Loan cả giận nói: “Rõ ràng là ngươi không làm gì được nên ta mới ra tay giúp ngươi. Ta bắt được ngươi lại tới giành ăn!”
Hai con Phượng Hoàng mỗi con ngậm một đầu của Thiên ma, lùi lại đằng sau, bắt đầu kéo co. Đột nhiên bộp một tiếng, Thiên ma kia bị hai con Phượng Hoàng kéo đứt lìa.
Thanh Loan và Tiểu Phượng Tiên mỗi bên một nửa, nuốt vào.
Hứa Ứng thấy vậy quyết định phải tôn kính với Thanh Loan và Tiểu Phượng Tiên một chút.
Lúc này trong tiên hỏa có từng luồng chấn động kỳ dị lan tỏa. Từng người hái thuốc đứng dậy, mặt không biểu cảm, đi về phía hai cô nàng Phượng Hoàng.
Thanh Loan cười lạnh nói: “Bây giờ có nhiều Thiên ma thế này, không tranh giành với ngươi nữa, ngươi có ứng phó được không?”
Tiểu Phượng Tiên không cam lòng yếu thế, kêu lên: “Đương nhiên!”
Hai cô nàng Phượng Hoàng bay lượn, đánh về phía đám người hái thuốc kia.
Vừa rồi chỉ là một con Thiên ma, Thiên ma không kịp đối thủ đã bị hai cô nàng Phượng Hoàng khắc chế sít sao, bây giờ số lượng Thiên ma rất nhiều, cho dù Phượng Hoàng là thiên địch của Thiên ma, hai cô nàng Phượng Hoàng cũng không kịp giết chết tất cả Thiên ma, khiến đám Thiên ma có cơ hội công kích bọn họ!
Đám Thiên ma kia thân thể cường đại, điều động tiên dược trong cơ thể người hái thuốc, lực công kích cực mạnh, chỉ nghe viu một tiếng, hai tay của một Thiên ma hóa thành xúc tu, quấn lấy Phượng Tiên Nhi.
Dù sao Phượng Tiên Nhi cũng là Phượng Hoàng non, tuy mạnh miệng nhưng tu vi yếu, kém xa Thanh Loan, bị cuốn ở đằng sau, chỉ cảm thấy Thiên ma kia sắp chém đầu mình!
Nhưng ngay lúc này ánh sáng xanh lóe lên, Thanh Loan từ trên trời giáng xuống, vuốt phượng nắm lấy đầu Thiên ma kia, vận sức đè xuống, rầm một tiếng nện Thiên ma kia tới mức đầu vỡ tung!
Cái đầu Thiên ma vỡ thành vô số mảnh, dứt khoát tách ra, từng mảnh vỡ múa lượn trên không trung, tạo thành một cái miệng khổng lồ cắn về phía Thanh Loan!
Thanh Loan há miệng phun lửa Phượng Hoàng, đốt dọc khoang miệng, chỉ trong khoảnh khắc đã nhóm lửa toàn thân Thiên ma, như cái đèn lồng da người.
Thanh Loan vỗ cánh bay lên, thân hình xoay tròn, bay giữa hai Thiên ma, vung cánh phượng, cắt lìa hai Thiên ma!
Cô giơ hai cánh, đứng trên không trung, đối thủ ngừng lại, hóa thành tnữ váy xanh lật tay đánh nổ hai conema kia.
Thiếu nữ Thanh Loan nhảy về phía sau, đầu dưới chân trên, còn chưa hạ xuống đã hiện chân thân Thanh Loan, hít sâu một hơi, hút cả hai con Thiên ma bị đánh nát nhừ vào bụng.
“Phù~”
Cô vỗ cánh bay lượn trong tiên hỏa, nhào về phía Thiên ma khác.
“Phượng Hoàng Thanh Loan, danh bất hư truyền.” Từ Phúc tán thưởng.
Hứa Ứng, Chu Thiên tử và Từ Phúc đã đi tới trước Ngọc Hư cung, càng lúc càng tới gần Ngọc Hư cung, áp lực cũng càng lớn, uy lực của tiên hỏa càng mạnh.
Hứa Ứng đã chuẩn bị sẵn hai mươi tư viên Hạo Nguyệt Sơn Hà châu, Chu Thiên tử cũng âm thầm chuẩn bị pháp bảo, loáng thoáng tỏa ra uy nghiêm tiên khí, chuẩn bị tế ra ứng phó với tiên hỏa.
Nhưng Phương Trượng tiên sơn dưới chân Từ Phúc luôn vững vàng ép lui tiên hỏa, không cần hai người ra tay.
Tới trước Ngọc Hư cung, ba người dừng bước.
Ánh mắt Chu Thiên tử nhìn sang Hứa Ứng, lẳng lặng chờ đợi.
Hứa Ứng vẻ mặt hoang mang, quay sang nhìn Từ Phúc.
Từ Phúc mỉm cười nói: “Hứa quân, mời mở tiên cung.”
Hứa Ứng lắc đầu nói: “Ta không biết phải mở như thế nào. Khi na tổ Na Lý thi triển pháp quyết mở Ngọc Hư cung, ta không thấy thủ pháp của hắn.”
Từ Phúc khẽ nhíu mày nói: “Hắn có thể mở Ngọc Hư cung, đương nhiên ngươi cũng có thể được. Ngươi nhớ lại đi.’
Hứa Ứng nín thở ngưng thần, nhìn về phía cánh cửa Ngọc Hư cung, hồi tưởng kỹ càng thủ pháp Na Lý mở Ngọc Hư cung. Hứa Ứng chỉ thấy các loại phù văn tiên đạo là tự động hiểu được, lĩnh ngộ ý nghĩa trong phù văn tiên đạo một cách hết sức tự nhiên. Nếu y thấy thủ pháp mở tiên cung của Na Lý là có thể tái hiện lại thủ pháp giống hệt.
Nhưng khi đó Na Lý quay lưng về phía y, con rắn đốm đỏ quấn quanh người, khiến y không thể nhìn thấy Na Lý dùng pháp thuật tiên đạo gì để mở cửa!
Từ Phúc nói: “Hứa quân, Thiên ma tập kích chỉ là màn dạo đầu, chắc chắn Na Lý sẽ đích thân ra mặt! Hắn tới tập kích bất tử dân Phượng Dao , nhưng sẽ bị Tổ Long hoàng đế ngăn cản, sau đó hắn lại nghĩ cách khác, tự mình tới đây giết chúng ta! Ngươi phải nhanh nhanh chóng chóng mở cánh cửa này ra, càng sớm càng tốt!”
Đầu óc Hứa Ứng vận chuyển điên cuồng, liều mạng suy nghĩ nên làm thế nào mở cửa Ngọc Hư cung, nhưng y càng nóng vội, đầu óc càng rỗng tuếch!
Phượng Dao duy trì luc đại động thiên vận chuyển, Tổ Long đứng bên cạnh cô, bộ áo đen gọn gàng, vóc dáng đĩnh đạc, gương mặt thon dài quan sát bốn phía.
Đột nhiên mây mù từ một đỉnh núi khác kéo tới, mùi tanh ập đến. Keng một tiếng, tập kích bên hông Tổ Long bắn ra, để lộ một đoạn thân kiếm, kiếm quang rực rỡ như tuyết phóng lên ngập trời, liên kết với tinh tú Đấu Ngưu cung!
Tổ Long rút kiếm vung lên, một kiếm rất bình thường, tựa như Côn Lôn trong vô số dãy núi trong thiên hạ, kiếm quang như san bằng vô số giang sơn trong Nguyên Thú!
Kiếm của hắn lướt qua, một con rắn lớn đốm đỏ theo mây mù lao tới, uốn lượn trong mây, tránh né kiếm quang. Cùng lúc đó một tiên ông tóc trắng đi bên dưới con rắn đốm đỏ, gương mặt tươi cười, giơ tay nhắm vào Tổ Long, ấn nhẹ một cái.
Sắc mặt Tổ Long biến đổi, giơ hai tay nghênh tiếp, khoảnh khắc chưởng lực hai bên va chạm, đột nhiên mặt đất bốn phía xung quanh Tổ Long ầm ầm mọc lên vô số sông núi, Cửu Đỉnh xuất hiện, hóa thành giang sơn Củuw Châu, ghép thành Thần Châu đại địa!
Khí tức Tổ Long xao động, chỉ cảm thấy pháp lực của đối phương cuồn cuộn ép tới, lập tức quát lên một tiếng, sau lưng hiện lên từng Kim Nhân, Kim Nhân nối liền trước sau, tay người sau đặt lên lưng người trước, ai nấy phát lực.
Lòng bàn tay của Kim Nhân cuối cùng nâng Tổ Long lên, pháp lực cuồn cuộn đổ tới, rót vào người Tổ Long!