Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 510 - Côn Lôn Hứa Gia 2

Hứa Ứng cũng phải đối diện với vấn đề của mình, vĩnh viễn không thể vượt qua, đời đời bị Bạch Thu Tư hoặc Từ Phúc điều khiển.

Còn hôm nay, từ biệt mấy năm mới tương phùng, mọi thứ đều qua đi.

Nguyên Vị Ương nở nụ cười, ngoắc tay với y.

Đã là yêu, thì đâu cần gì.

Hứa Ứng đi tới, Kiêu bá giơ người ra ngăn trước mặt Nguyên Vị Ương, nhưng bị hắn đưa tay đẩy ra.

“Kiêu bá, ngươi đi ra đi.’

“Ta mua rất nhiều son phất, cất ở chỗ Thất gia.” Hứa Ứng nói với Nguyên Vị Ương.

“Có muốn thử không bôi son không?” Nguyên Vị Ương nói.

Thanh Loan giang cánh, che mắt Phượng Tiên Nhi, sắc mặt nghiêm nghị nói: “Chim non không được nhìn lung tung.”

“Bọn họ đang bón đồ ăn à?” Phượng Tiên Nhi lò đầu ra khỏi cánh Thanh Loan, hiếu kỳ nói: “Êu~~, còn lè lưỡi!”

Thanh Loan ấn đầu cô về.

Chu Thiên tử ngửa mặt lên nhìn trời, sắc mặt nghiêm nghị, hạ giọng nói: “Nhóm người đi tới Ngọc Hư cung chúng ta là đám ô hợp, thế những người này thì tính là gì?”

Sáu tòa Bỉ Ngạn tiên cung tiên điện, luyện chế ra năm mươi tư viên tiên đan phi thăng. Kể cả Từ Phúc, có năm mươi vị cường giả phi thăng, đang thuận theo hào quang phi thăng, bay lên tới thời không khác!

Trên Côn Lôn thần sơn, từng đôi mắt nhìn lên, cả luyện khí sĩ hay na sư na tiên đều kích động tới mức nước mắt lưng tròng, khó mà tự kiềm chế

Đây là phi thăng, phi thăng trong truyền thuyết, phi thăng mà bọn họ ao ước suốt đời!

Ngay trước mắt bọn họ, năm mươi tư vị cường giả sắp phi thăng Tiên giới!

“Thiên lộ đã đứt, lấy đâu ra phi thăng?” Thanh Loan cười lạnh.

Nhưng đám người Từ Phúc được tiên quang dẫn dắt, còn khi bọn họ lên không, cảnh tượng trong truyền thuyết tái diễn, trời xanh tách ra, thời không Tiên giới xuất hiện.

Thời khắc này tất cả mọi người đều chứng kiến tiên giới rực rỡ sắc màu, tiên quang chói lọi, khí lành nghi ngút, đạo âm vang lên từ thế giới đó thanh tịnh trong trẻo, khiến linh hồn mỗi người cũng như đang phi thăng.

“Năm mươi tư Chân Tiên phi thăng lên trời, cảnh tượng này sẽ được người đời truyền tụng.”

Một thiếu niên áo vàng cực kỳ kích động, lớn tiếng nói: “Đường phi thăng đứt đoạn sẽ thành lịch sử. Từ nay trở lên, cứ ba ngàn năm một lần trên Côn Lôn sẽ có đại lễ, trở thành địa điểm bắt mắt nhất vạn giới!”

Thiếu nữ áo tím nói: “Ba ngàn năm sau, Côn Lôn sẽ nghênh đón cường giả của Chư Thiên Vạn Giới, mọi người cùng đợi tiên đan hoàn thành, đợi cơ hội phi thăng ba ngàn năm có một!”

“Ha ha ha ha, Thanh Hòa đạo nhân, ngươi có sống thêm ba ngàn năm được không?”

Ha ha ha, Phượng Triều Dương, ngươi sống được ba ngàn năm nữa thì ta cũng có thể sống được ba ngàn năm nữa, chắc chắn sẽ chết muộn hơn ngươi!”

Có người cười lớn cực kỳ hào hùng: “Ba ngàn năm sau, chúng ta lại tụ họp trên đỉnh Côn Lôn!”

“Hôm nay phi thăng không có phần chúng ta, nhưng ba ngàn năm sau ngày hôm nay, ta sẽ là nhân vật chính!”

“A ba! A ba! A ba! A ba!”

Âm thanh to rõ vang vọng Côn Lôn, đám người không cần nhìn cũng biết chắc chắn là vị Lâm các chủ của Bồng Lai các. Cái vị trồng cỏ trên đầu chắc đang rất kích động nên mới réo a ba không ngừng.

“Ba ngàn năm sau sẽ là thiên hạ của Ngưu Thất gia ta!” Bên cạnh Lâm các chủ, một con rắn lớn kích động khó tả.

“... và thiên hạ của ngài chuông!” Con rắn hoảng sợ nhìn quả chuông bên cạnh, bổ sung!”

“... và thiên hạ của Thảo gia!” Con rắn vẫn thấy không ổn, lại bổ sung.

Đám người thu hồi ánh mắt, cười lạnh không thôi. Bọn họ là tông chủ chưởng giáo các phái các tông, lại có truyền thừa tiên gia, tương lai chắc chắn sẽ là những cường giả cường đại nhất. Con rắn này có chỗ dựa quái gì mà đòi tương lai tranh đoạt cơ hội phi thăng với bọn họ?

Chu Thiên tử nhìn đám người trẻ tuổi ý chí chiến đấu sục sôi, thầm nghĩ: “Bây giờ bọn họ kích động bao nhiêu, chỉ e lát nữa sẽ hoảng sợ bấy nhiêu.”

Hắn đã có thể đoán được hành động của Từ Phúc.

Nhạn Không Thành cũng đang ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thần sắc vừa kích động lại vừa mất mát, đột nhiên nói: “Thanh Sương sư tổ, ngài cũng có thực lực cướp một viên tiên đan phi thăng mà, sao không ra tay?”

Thanh Sương sư tổ Kiều Tử Trọng bên cạnh hắn sắc mặt đờ đẫn, ngẩng đầu nhìn năm mươi tư bóng người phi thăng, nói nhỏ: “Chưởng giáo bình tĩnh đừng nóng, đợi một chút, đợi một chút.”

Nhạn Không Thành chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cực kỳ đau xót nói: “Chính vì ngươi quá cẩn thận, lần này mà chờ thì phải chờ tới ba ngàn năm sau thì Côn Lôn mới mở lại! Chờ một chút rồi phải chờ ba ngàn năm mới có thể phi thăng.”

Kiều Tử Trọng lại không hề để ý nói: “Chưởng giáo, ta đã đợi hai vạn năm rồi, thêm ba ngàn năm cũng chẳng sao. Huống chi, chờ một chút, ngươi và Nga Mi có thể trưởng thành, đến lúc đó ta phi thăng cũng không muộn.”

Nhạn Không Thành trong lòng cảm động, lại có phần tiếc nuối.

Giữa sườn núi, Tổ Long ngẩng đầu nhìn năm mươi tư thân hình phi thăng, không nhíu mày, không tiếc nuối mà tiếp tục đo đạc Ngọc Hư phong của Côn Lôn.

“Vì sao Tổ Long không tới đoạt một hạt tiên đan?” Phượng Dao kiểm soát thương thế, dò hỏi: “Với thực lực của ngươi, cướp một hạt tiên đan cũng dễ như trở bàn tay thôi. Ngươi cũng có thể phi thăng lên trời.”

Tổ Long không quay đầu lại, thản nhiên nói: “Trẫm muốn độ kiếp, không phải dựa vào tiên đan mà muốn đối chọi với Thiên kiếp, đối chọi với Thiên đạo, phá tan Thiên kiếp, đánh tan Thiên đạo, mới có thể phi thăng. Dựa vào tiên đan phi thăng, cho dù đén Tiên giới cũng chỉ là kẻ yếu. Huống chi...”

Hắn ngẩng đầu lên nhìn tiên sơn trong năm mươi tư bóng người, trên tiên sơn có Từ Phúc đang đứng, cười lạnh nói: “Từ Phúc phi thăng, chắc chắn có vấn đề.”

Bước đi của hắn rất cứng rắn, biến mất trong tầm mắt Phượng Dao.

Phượng Dao ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt rơi vào người Từ Phúc. Khi tiên đan na tổ xuất thế, Từ Phúc đi tới ruộng lúa tìm cô, nói với cô hắn có thể đuổi sáu vị na tổ đi, trả lại Côn Lôn cho bất tử dân.

Thế nên cô mới dẫn theo Thanh Loan, trợ giúp Từ Phúc, đưa bọn họ tới Ngọc Hư cung.

Rốt cuộc trong Ngọc Hư cung đã xảy ra chuyện gì, đám người Từ Phúc phát hiện ra điều gì, bọn họ rời khỏi Ngọc Hư cung theo đường nào? Phượng Dao hoàn toàn không biết gì.

Vì một lời hứa của Từ Phúc mà động thiên Ngọc Trì của cô bị na tổ Na Lý chém rơi, tu vi hao tổn, rõ ràng là trả giá rất đắt.

Bây giờ thấy Từ Phúc phi thăng, không khỏi lo lắng.

“Thanh Loan, Hứa Ứng, các ngươi đang ở đâu?” Cô thầm nhủ trong lòng.

Hứa Ứng nắm tay Nguyên Vị Ương, đi lại trong một phế tích, phế tích này chính là khu đất Hứa gia, có dấu vết của một vụ hỏa hoạn, là một vùng đất hoang vu đầy gạch đá vụn.

Khu đất Hứa gia được xây trên Ngọc Hư phong, cách đỉnh núi không xa, nơi này từng là nơi tập trung bất tử dân, nhưng cảnh tượng trước kia đã hoàn toàn không còn.

Hứa Ứng đi lại trên quê hương mình, nhớ lại những gì mình thấy trong Vọng Hương đài, ký ức khi đó khi thì rõ ràng, lúc lại mơ hồ, đó là trí nhớ trong phong ấn đang quấy phá y, khiến y không cách nào nhớ lại quê hương, không cách nào nhớ lại nơi mình từng ở.

Bình Luận (0)
Comment