Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 511 - Từ Phúc Phục Hồi 1

Tất cả mọi ký ức về đời đầu tiên của y đều bị phong ấn cực kỳ nghiêm ngặt, chỉ thi thoảng để y thấy một chút hình ảnh của quá khứ.

Bọn họ đi tới lối vào phế tích, Hứa Ứng thấy phế tích có dấu vết bị đào bời, cánh cửa bên ngoài khu đất Hứa gia bị cắt thành mấy chục mảnh, bị năm tháng chôn vùi.

Bây giờ cánh cửa này bị đào khỏi phế tích, ghép lại một cách hoàn chỉnh, chữ viết trên đó chính là khu đất Hứa gia.

Chắc Nguyên Vị Ương và Kiêu bá đã tới trong phế tích, đào từng mảnh của cánh cửa ra.

Hứa Ứng quay đầu lại, nhìn phế tích sau lưng.

“Năm xưa ta, chính ở chỗ này, ta đã chạy đi.”

Hứa Ứng nhìn con đường đá dẫn ra khỏi trấn, đó là đường xuống núi, bốn phía đều là ngọn lửa, đều là người khổng lồ nguy nga, vô thanh đồ đao. Y chạy trong biển lửa, bên tai chỉ có tiếng lửa rít, tiếng phòng ốc sụp đổ.

Thi thể khổng lồ không ngừng gục ngã, đầu người như núi, cảnh tượng không khác gì ác mộng. Đó là những gì y thấy trong Vọng Hương đài, nhưng y cứ cố nhớ lại thì cảnh tượng đã thấy khi đó cũng từ từ hóa thành mơ hồ.

Một luồng lực lượng kỳ diệu đánh tới, mang theo khí hương hỏa, khiến hồi ức của y về quá khứ càng lúc càng mờ nhạt.

Cha mẹ ta đâu?

Cha mẹ ta đâu rồi?

Bọn họ trốn được khỏi Côn Lôn hay chiến tử ở nơi này?

“Viên Thiên Cương nói cha mẹ ta có pháp lực cực lớn, tính được tương lai ta sẽ tới Vọng Hương đài nhìn về phía họ, vì vậy bọn họ chỉ cho ta đường sống trong Vọng Hương đài. Viên Thiên Cương tưởng đó là chuyện xảy ra mấy năm trước, nhưng lại không biết...”

Hứa Ứng sắc mặt u sầu, bất tử dân chạy khỏi Côn Lôn sơn là chuyện từ bốn vạn tám ngàn năm trước. Lần chỉ điểm trong Vọng Hương đài có lẽ đã diễn ra từ bốn vạn tám ngàn năm trước.

Nếu cha mẹ có pháp lực như vậy, nhìn thấy tương lai xa như thế, liệu bọn họ có còn sống không?”

Hứa Ứng mím môi, có lẽ là không, vì Phượng Dao đã nói, tuổi thọ của bất tử dân là ba vạn sáu ngàn tuổi. Cho dù cha mẹ còn sống chạy được khỏi Côn Lôn sơn cũng không thể sống được tới giờ.

Y nhìn về phía vùng đất khô cằn này, trong lòng chỉ thấy hoang mang.

Vì sao khu đất Hứa gia lại bị tập kích? Vì sao lại có kiếp nạn này?

“Vị Ương, làm sao nàng tìm được nơi này?” Hứa Ứng vứt bỏ suy nghĩ lung tung trong lòng, dò hỏi.

Nguyên Vị Ương đứng bên cạnh y, cao ngang với y, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh Côn Lôn Ngọc Hư phong, nói: “Có người nói cho ta biết, trên đỉnh Ngọc Hư phong là nơi Hoàng Đế cưỡi rồng phi thăng. Sau khi Hoàng Đế phi thăng có một nhóm người phụng lệnh lưu lại Côn Lôn, canh giữ đất tổ này. Các vị đại đế đời sau khi kế nhiệm sẽ tới Côn Lôn tế tổ. Người canh giữ ở đây được gọi là bất tử dân, bọn họ tiếp đãi các vị đại đế đời sau. Bất tử dân ở đây thờ cúng Côn Lôn sơn là thần, Tây Sơn Ngọc Châu phong là Tây Vương Mẫu, ngọn núi chín đầu là Khai Minh, ngọn núi chín đuôi là Lục Ngô.”

Hứa Ứng trong lòng máy động, có lẽ y chính là đời sau của nhóm người họ Hứa canh giữ đất tổ Côn Lôn, sinh sống trên núi Côn Lôn.

“Người kia nói cho ta biết, hắn gặp sáu vị na tổ trên Côn Lôn sơn, trông không giống người tốt, hắn lại đào được mấy thứ nhưkhu đất Hứa gia trong phế tích.”

Nguyên Vị Ương nhìn lên đỉnh núi, vẻ mặt ao ước: “Người nói cho ta biết việc này đã một mình đi tới Côn Lôn vào ba nghìn năm trước, khi thiên địa đại biến. Hắn tránh được thiên địa đại biến, thoát được thanh tẩy, gặp phải Thiên thần mai phục truy sát ở nơi này. Hắn giết ra khỏi vòng vây, đi tới đỉnh núi, nơi Hoàng Đế phi thăng.”

Hứa Ứng đột nhiên nhớ tới thần nhân đã thành lập Võ Đạo Bỉ Ngạn của thế giới Thái Sơ: “Chẳng lẽ là Võ Đạo Đại Đế?”

Nguyên Vị Ương nói: “Hắn đặt chân tới Côn Lôn, khao khát phi thăng, mong muốn đột phá cực hạn của võ đạo, đánh vỡ hư không, ngoài lục đại Bỉ Ngạn lại mở thêm một cực đạo tịnh thổ, gọi là Võ Đạo Bỉ Ngạn.”

Hứa Ứng đột nhiên nói: “Nói vậy là hắn thành công?”

Nguyên Vị Ương lắc đầu: “Không hoàn toàn thành công.”

Hứa Ứng không hiểu lắm; “Nếu chưa thành công, thế làm sao nàng gặp được hắn?”

Nguyên Vị Ương nói: “Ta cảm ứng Chư Thiên Vạn Giới, đi vào hư không cảm ứng được một khu vực Bỉ Ngạn, trong đó có đại đạo hỗn độn, mang theo đấu chí cuồn cuộn không ai bì nổi, mênh mông mà thâm thúy. Ta tiếp xúc với Bỉ Ngạn kia, gặp gỡ ý chí của vị tiền bối kia, thành lập cảm ứng với hắn. Hắn nói, chỉ có phi thăng thành tiên hắn mới có thể triệt để mở ra Bỉ Ngạn. Đáng tiếc, hắn độ kiếp thất bại, không còn sức mở Bỉ Ngạn.”

Hứa Ứng giật nảy mình, la lên thất thanh: “Độ kiếp thất bại nhưng vẫn chưa chết?”

Nguyên Vị Ương khẽ gật đầu nói: “Hắn độ kiếp trong Võ Đạo Bỉ Ngạn, nhưng vẫn thất bại, chẳng qua không chết. Hắn đánh vào hư không từ nơi Hoàng Đế phi thăng, thử nghiệm mở Võ Đạo Bỉ Ngạn. Lần này ta tới đây là đến cung điện mà Hoàng Đế để lại sau khi phi thăng, thành lập cảm ứng với Võ Đạo Bỉ Ngạn ở nơi đó, chỉ đường cho hắn trở về.”

Hứa Ứng khôi phục bình tĩnh, vị Võ Đạo Đại Đế này độ kiếp mà không chết, còn cần Nguyên Vị Ương dẫn dắt mới có thể trở về, chỉ e thương thế cực nặng.

“Một tồn tại né tránh thiên địa đại biến và đại thanh tẩy ba ngàn năm trước; cường giả đối đầu với truy sát từ Thiên đạo, quyết đấu với lục đại na tổ; Võ Đạo Đại Đế cho dù đối phó với Thiên kiếp vẫn không chết. Vũ lực của hắn đã có thể tôn là đệ nhất!” Hứa Ứng tâm thần xao động.

Nguyên Vị Ương đi về phía đỉnh núi, nói: “Phía trước chính là nơi Hoàng Đế phi thăng, ta tới nơi này, nhớ tới khu đất Hứa gia nên cùng Kiêu bá đào xuống dưới, quả nhiên tìm thấy cánh cửa kia.”

Đột nhiên, dưới chân núi có tiếng động ồn ào, có người cao giọng nói: “Thành tiên! Bọn họ thành tiên rồi!”

Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên bầu trời có năm mươi tư luồng hào quang phi thăng rủ xuống, phía cuối hào quang, Tiên giới đang chậm rãi khép lại. Năm mươi tư người bao gồm cả Từ Phúc đã biến mất trong Tiên giới.

Nguyên Vị Ương ngẩng đầu lên nói: “Đợt phi thăng này có vấn đề, vừa rồi ta phát hiện có gì đó không đúng. A Ứng, chàng có nhớ khi chúng ta thử nghiệm Thiên Nhân Cảm Ứng trong lăng mộ Ly Sơn không?”

Hứa Ứng trong lòng máy động: “Ý nàng là?”

“Khí tức rất giống.” Nguyên Vị Ương nói.

Lúc này, ngay cả Tổ Long đang đo đạc Côn Lôn cũng dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên, kinh ngạc nói: “Khí tức này.”

Tiên giới trên bầu trời đã hoàn toàn biến mất, năm mươi tư hào quang phi thăng cũng rung chuyển. Đột nhiên bầu trời ầm ầm vỡ ra, xoẹt một tiếng, tiếp đó là từng tòa Côn Lôn thần sơn rung chuyển, bầu trời tan vỡ, để lộ một vực sâu lơ lửng, sâu thẳm không gì sánh được!

Năm mươi tư tiên nhân phi thăng đang lẳng lặng lơ lửng trong vực sâu.

Tiên giới mà vạn người chứng kiến, hóa ra không tồn tại, phía sau năm mươi tư tiên nhân là một con mắt khổng lồ, lấp đầy cả vực sâu.

Trên Côn Lôn sơn, đám người đang hoan hô bỗng ngây dại.

Chỉ thấy sáu vị na tổ bay về phía con mắt khổng lồ, cứ như không thấy cảnh tượng này. Bọn họ tới gần năm mươi tư tiên nhân kia, na tổ Na Dương cười nói: “Lần này không ít kẻ mắc câu, đều là cá lớn, hái tiên dược trên người bọn chúng, chắc chúng ta có thể phi thăng rồi nhỉ?”

Bình Luận (0)
Comment