Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 555 - Săn Lùng Hứa Ứng 2

A Phúc ngốc nghếch uể oải đứng dậy, nhận một chức vị trong Cửu Nghi tông, ngày thường dạy bảo đám yêu quái tu luyện.

Hắn truyền thụ cho mọi người pháp môn luyện khí thuần khiết không gì sánh được, thần thông tinh diệu, lại cực kỳ uyên bác, các loại thần thông đạo pháp như hạ bút thành văn, không bao lâu sau đã trở nên nổi tiếng. Mọi người nhanh chóng biết tới trong Cửu Nghi tông có một luyện khí sĩ không có đầu óc nhưng vẫn rất lợi hại.

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Hứa Ứng tránh né truy kích của tiều phu và nông dân, chạy mấy chục vạn dặm, cắt đuôi tiều phu và nông dân, đi tới cõi âm qua Vọng Hương đài.

Trong Vọng Hương đài, Hứa Ứng quay đầu nhìn lại, chứng kiến cảnh tượng Côn Lôn hủy diệt, trời xanh tan vỡ, từng Thiên thần từ trên trời giáng xuống bao vây Côn Lôn.

Quê hương bị hủy diệt, lịch sử bị xóa bỏ, chỉ còn lác đác một số bất tử dân chạy khỏi dãy núi Côn Lôn, lưu lạc trên thế giới.

“Côn Lôn, đợi ta quay về, sẽ được phục hưng!”

Hứa Ứng thu ánh mắt, xoay người đi tiếp.

Lần này y không đi lạc vào chỗ sâu trong Vọng Hương đài mà đi theo rìa ngoài, cho dù có nguy hiểm thì y cũng ứng phó được.

Trong Vọng Hương đài thiên địa đại đạo vặn vẹo, tiên đạo mất khống chế xâm nhập nơi này, lan tràn khắp nơi, càng ngày càng nghiêm trọng, rất nhiều sinh vật quỷ dị lượn lờ trong đó.

Hứa Ứng đi tới chỗ ở cũ của Viên Thiên Cương, đột nhiên nghĩ thầm: “Lần trước Viên Thiên Cương rời khỏi Vọng Hương đài, nói là tính được chắc chắn sẽ có tiên duyên, hắn tính rất chuẩn, Côn Lôn tái hiện nhân thế, chẳng biết hắn có tới Côn Lôn không nhỉ.”

Y mới nghĩ tới đây lại thấy một nam nhân để râu quai nón đi ra khỏi gian nhà.

Hứa Ứng kinh ngạc không thôi, vội vàng đi tới dò hỏi: “Viên đạo hữu đã xuất thế tìm kiếm tiên duyên rồi mà? Sao lại về Vọng Hương đài ẩn thế?”

Viên Thiên Cương thấy là y cũng vừa mừng vừa sợ, cười nói: “Hóa ra là Hứa công tử. Đúng là ta tính được thời thế hiện tại đang lúc thế gian đổi thay cực lớn. Ta cũng tới Côn Lôn, nhận được không ít lợi lộc. Nhưng sau khi thấy Từ Phúc độ kiếp ta đột nhiên chán nản, không muốn theo đuổi cái tiên duyên bỏ đi ấy nữa.”

Từ Phúc vượt qua Thiên kiếp, kẻ được phi thăng lại là Tiêu Hải Hầu, thậm chí chẳng buồn giả bộ, cảnh tượng này khiến lòng người trong thiên hạ nguội lạnh, khiến những người mong muốn phi thăng như Viên Thiên Cương cảm thấy ý chí sa sút.

“Tiêu Hải Hầu đã chết, ta giết.”

Hứa Ứng dừng một chút rồi nói: “Bây giờ Tiên giới đang trống một suất, chứng tỏ còn một người có thể phi thăng, sao Viên đạo hữu phải chán nản thất vọng?’

Viên Thiên Cương lắc đầu nói: “Không có Tiêu Hải Hầu thì còn Triệu Hải Hầu, Chu Hải Hầu. Đám tiểu hầu gia này có thể xếp hàng dài từ Vọng Hương đài tới cầu Nại Hà. Viên gia ta không quen ai trên Tiên giới, không trông mong gì được. So với bị ép dùng na pháp cắt rau hẹ, chẳng bằng tránh trong Vọng Hương đài, không sống không chết, chờ cơ hội tiếp theo.”

Hứa Ứng ngậm ngùi từ biệt Viên Thiên Cương, tiếp tục lên đường.

Y đi lên cầu Nại Hà, chỉ thấy trên cầu Nại Hà có rất nhiều oan hồn, còn có một người khổng lồ xếp hàng trong oan hồn, cực kỳ bắt mắt.

Người khổng lồ kia dung mạo thô kệch, y phục đơn giản, chỉ mặc mỗi cái áo ngắn và quần đùi, trên người quấn hai sợi xích thô to, trói chặt thân thể, chẳng khác nào kẻ chịu tội.

“Chủ nhân Nê Hoàn cung!”

Hứa Ứng trong lòng nghiêm nghị, chủ nhân Nê Hoàn cung là hậu duệ tộc người khổng lồ thời viễn cổ, gánh vác trách nhiệm trấn áp Vô Vọng nữ tiên.

Nhưng tới thế hệ chủ nhân Nê Hoàn cung, trong tộc người khổng lồ xuất hiện một thiên tài tuyệt thế, nhận Vô Vọng nữ tiên bị trấn áp làm sư phụ mà lại trò giỏi hơn thầy, dùng một chén nước trà luyện chết Vô Vọng nữ tiên!

Hắn ở lại trên Vô Vọng sơn, mở Nê Hoàn cung trong Tần Nham động, tự xưng chủ nhân Nê Hoàn cung.

Hứa Ứng nhìn chủ nhân Nê Hoàn cung giữa cầu, khi Chu Tề Vân độ kiếp phi thăng, kẻ gặt hái Chu Tề Vân chính là hắn!

Liên thủ với Từ Phúc ám toán lục đại na tổ cũng là hắn!

Đương nhiên chủ nhân Nê Hoàn cung còn chưa chết, hắn đứng trên cầu Nại Hà, mục đích không phải vì Mạnh Bà thang mà đang chờ người.

Chờ một người sống bị ép vào cõi âm.

Bây giờ người này đã tới cầu Nại Hà.

Hắn nghênh tiếp ánh mắt Hứa Ứng, khó nén nổi kích động trong lòng, xiềng xích rung lên leng keng.

Mạnh Bà khẽ nhíu mày, ho khan một tiếng.

Bước chân của Hứa Ứng không lên cầu mà hạ xuống mặt sông.

Khí tức của y bình ổn nhưng trong lòng lại cực kỳ căng thẳng, chuẩn bị sẵn thế trận nghênh đón quân địch.

Y lội ngược dòng nước, đi vào cõi âm. Nhưng chủ nhân Nê Hoàn cung không ra tay mà như đang chờ thời cơ.

“Loại khách câu cá như hắn kiên nhẫn hơn những người khác nhiều.”

Hứa Ứng quay đầu nhìn lại, người khổng lồ kia vẫn đang đứng trên cầu Nại Hà nhìn về phía này, gương mặt của hắn đã bị sương khói bao phủ, trở nên mơ hồ, không được rõ ràng.

Hứa Ứng thu ánh mắt, tăng tốc đi tới.

Đột nhiên một chiếc thuyền nhỏ lọt vào tầm mắt Hứa Ứng, trên thuyền có nam nhân đội nón che ngồi ở đầu thuyền, tay cầm cần câu, thả câu trong Nại Hà của cõi âm.

Hứa Ứng da đầu tê dại, đang định lùi lại, nhưng lúc quay đầu bỗng chứng kiến trong làn khói mông lung trên mặt sông loáng thoáng một bóng người cao lớn, trong sương mù còn có tiếng xiềng xích.

Hứa Ứng hít sâu một hơi, nghênh đón chiếc thuyền nhỏ kia lao thẳng về phía trước, chỉ nghe ong một tiếng, động thiên Nê Hoàn cung và động thiên Giáng Cung hiện lên sau lưng y, Hỗn Độn tiên hỏa tràn ngập Nê Hoàn cung, Đâu Suất tiên hỏa tràn ngập Đâu Suất cung.

Hứa Ứng lao nhanh về phía trước, khí thế càng ngày càng mạnh mẽ.

“Phù~~”

Tiên quang lấp lóe trên mặt sông, một địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa hiển hiện, di chuyển theo thân hình Hứa Ứng.

Địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa kia chính là Tiên giới, có ngọn núi đồng thau chống giữa thiên địa, nối liền với Tiên giới; có gốc cổ thụ phủ đầy ánh sao; có lò lửa đỏ rực chứa cả thái dương, đoạt cả bát hoang; có vực sâu mai táng đại đạo, đảo loạn càn khôn, có bỉ ngạn xa xôi.

Hứa Ứng rảo bước đi tới, ổn định lại tâm thần.

Lúc trước y dùng luyện khí làm chủ, na pháp động thiên chỉ là phụ trợ, có thể tăng cường tu vi của y. Nhưng bây giờ có được hai đại động thiên na tổ, luyện khí mới thành phụ trợ.

Theo bước tiến của y, con thuyền nhỏ đi vào địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa.

Nam nhân đội nón che ở mũi thuyền đột nhiên thu cần kéo cá, hắn như câu được bảo bối, vung mạnh cần câu. Địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của Hứa Ứng lập tức trời đất quay cuồng, đại đạo rối loạn!

Thứ hắn câu lên không phải cá trong Nại Hà mà là địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của Hứa Ứng!

Đột nhiên trong địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa có càn khôn đảo ngược bắn ra, cưỡng ép ổn định lập lại trật tự trong càn khôn hỗn loạn!

Chỉ nghe cạch một tiếng, cần câu trong tay nam nhân đội nón che gãy đôi, hắn đứng bật dậy, lao thẳng tới đấu một chưởng với Hứa Ứng!

Chưởng lực của hai người bộc phát, dòng nước trong Nại Hà lập tức bay biến, chỉ thoáng chốc sau dãy núi hai bên bờ Nại Hà đã không còn tăm hơi, ngược lại hiện ra cảnh tượng Chư Thiên Vạn Giới!

Bình Luận (0)
Comment