Cứ như hai người không ở trên Nại Hà của cõi âm mà bồng bềnh trong bầu trời sao của vũ trụ hồng hoang.
Hứa Ứng kêu lên một tiếng đau đớn, địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa lĩnh vực lưỡng tiên bị con thuyền nhỏ đánh xuyên qua.
Sau lưng nam nhân đội nón che, hai tòa động thiên đột nhiên tróc ra, xoay tròn rồi rơi xuống tinh không.
Khoảnh khắc sau Nại Hà nối liền, cảnh tượng Chư Thiên Vạn Giới biến mất, núi sông hai bên tái hiện.
Hứa Ứng và nam nhân đội nón che đã di chuyển ra xa nhau trăm trượng. Nam nhân đội nón che cầm hai tòa động thiên vừa rơi xuống, lách mình bỏ đi.
Đột nhiên phía xa vang lên tiếng hét dài, một sợi xích đen nhánh xuyên qua sương mù dày đặc, như độc long đại mãng đánh về phía Hứa Ứng!
Người khổng lồ náu mình trong sương mù Nại Hà đang ra đòn, không đối đầu chính diện mà chỉ tế ra xiềng xích.
Hứa Ứng vừa giao chiến hai chiêu với nam nhân đội nón che, khí tức lưu chuyển, lúc này lại phất tay, chỉ thấy một vực sâu trên trời giáng xuống, mai táng toàn bộ đại đạo trong thiên hạ, nuốt trọn sợi xích.
Khoảnh khắc sau, Táng Đạo Uyên nổ tung, xiềng xích loang lổ vết rỉ sét đâm thẳng về phía mi tâm Hứa Ứng!
Hứa Ứng giơ ngón tay vạch nhẹ một cái trước mặt, đột nhiên thấy vô số ngôi sao ập tới, hiện ra giữa y và xiềng xích, những ngôi sao lớn lớn nhỏ nhỏ kết thành từng khối, lên lên xuống xuống, có vô số ngôi sao va chạm với nhau!
Ánh sáng hỗn loạn tạo thành một biển sao mênh mông, kéo giãn khoảng cách giữa y và sợi xích.
Chỉ thấy sợi xích như hắc long xuyên qua giữa biển sao, tốc độ nhanh chóng không gì sánh được, nhưng ánh sao không ngừng đụng vào sợi xích, khiến tốc độ của nó càng ngày càng chậm, cũng càng ngày càng xa Hứa Ứng.
Hứa Ứng còn chưa kịp thở phào một tiếng thì đột nhiên thấy bên bờ kia của Loạn Tinh Hải, một người khổng lồ đội trời đạp đất ưỡn thẳng người, giơ bàn tay, đột nhiên vung lên.
Cả biển sao đều lọt vào tay ngkl kia!
Người khổng lồ hét lớn, mái tóc phất phới sau đầu, bàn tay che khuất cả bầu trời nâng Loạn Tinh Hải đập xuống đầu Hứa Ứng!
Hứa Ứng đạp chân xuống, sau lưng hiện lên một gốc thần thụ bảy màu bao phủ cả nhật nguyệt, hào quang rực rỡ, thụy khí tầng tầng.
Hứa Ứng giơ tay, thần thụ bảy màu sau lưng y bắn ra từng luồng hào quang, như những mũi tên, va chạm với bàn tay khổng lồ che khuất cả bầu trời kia. Bàn tay kia từ từ tới gần, va chạm cũng càng ngày càng kịch liệt!
Thân thể Hứa Ứng bốc lên khí diễm, trong hai đại động thiên sau lưng đều có hóa thân phẫn nộ hiển hiện, khiến uy lực của Thất Thải Thần Thụ càng ngày càng mạnh.
“Ầm!”
Thân thể Hứa Ứng bị một luồng lực lượng khổng lồ đánh trúng, văng ra sau hơn mười dặm nhưng vẫn đứng yên trên mặt nước.
Y ngẩng đầu nhìn lên, cung chủ Nê Hoàn đang đứng trên mặt nước cách xa mấy chục dặm nhưng không truy kích, làn sương mù ập tới sau lưng người khổng lồ, bao phủ hắn bên trong.
Khóe miệng Hứa Ứng rỉ máu, xoay người tiếp tục đi dọc mặt sông.
“Không phải chủ nhân Nê Hoàn cung và nam nhân đội nón che không định giữ ta lại mà là cả hai không muốn bị thương. Đối với đám khách câu cá này, bị thương tức là trở thành cá trên thớt, kẻ khác sẽ để mắt tới.”
Hứa Ứng ngẩng đầu, chỉ thấy ánh sao trên trời đang nhanh chóng di chuyển, đây không phải ánh sao mà là ánh mắt của một số cường giả.
Đám khách câu cá này như lũ lang sói ngửi thấy mùi thịt, không con sói nào chịu liều mạng chấp nhận thụ thương để giữ y lại, thụ thương cũng tức là bọn chúng có thể bị đồng loại ăn thịt.
Nhưng bọn chúng sẵn sàng lần ra tay lần lượt, cắn từng vết thương trên người Hứa Ứng, mãi tới khi Hứa Ứng kiệt sức!
Khi đó, bọn chúng sẽ cùng nhau lao tới, xé xác y ra chia nhau ăn thịt!
Đó là luật rừng, mạnh được yếu thua!
Hứa Ứng trấn áp thương thế, rảo bước lao tới, chưa đi được bao lâu đã thấy một câu cầu màu vàng vắt ngang Nại Hà, kim quang lấp lóe, phía trên lưu đấu đạo tượng thời Đại Thương, là một biểu tượng vật tổ hình con chim.
Đột nhiên cây cầu vàng bay lên, càng ngày càng nhỏ, hóa thành một cái đòn bẩy vàng, bị một bàn tay thô ráp nắm lấy.
Hứa Ứng hít sâu một hơi, lao tới đón đầu gã nông dân, sau lưng hiện lên một thần sơn thông thiên, một đầu cắm vào Tiên giới, khuấy động phong vân!
“Ầm!”
Bốn phía xung quanh thần sơn đồng thau nổi lên tiếng sét vang dội, thần sơn lao tới, nghênh tiếp đòn gánh vàng!
Thân hình hai người lướt qua nhau, bước chân Hứa Ứng lảo đảo, mi tâm nông dân xuất hiện một vết kiếm, nhưng vết kiếm lập tức khép lại.
Hứa Ứng nhanh chóng lao đi, nông dân triệu hồi đòn gánh vàng.
Đòn gánh càng ngày càng nhỏ, hóa thành một chiếc lá bằng phẳng dán trên mi tâm.
Thương tích của Hứa Ứng càng lúc càng nặng, ngẩng đầu nhìn lên, thấy từng ánh sao trên trời như những con kiến phát sáng, không ngừng bám theo trên đầu y.
Số lượng khách câu cá để mắt tới y càng ngày càng nhiều.
Đột nhiên trên bầu trời lại có một ánh sao giáng xuống, đánh tới mặt sông Nại Hà.
Hứa Ứng đang định nghênh chiến, nhưng ngay lúc này dưới chân y, mặt sông Nại Hà dâng cao, có quái vật khổng lồ lao lên từ dưới lòng sông!
Đó là một con Kim Ô thân thể rách rưới chỉ còn lại xương cốt, giương đôi cánh khổng lồ, lao lên từ mặt nước, nó vỗ cánh trong nước, cõng Hứa Ứng lên lưng.
“Ầm!”
Nó đập hai cánh, dưới cánh tóe lửa, chỉ một thoáng sau thân thể đã dấy lên Thái Dương thần hỏa hừng hực.
Hứa Ứng đứng trong lửa nhìn về phía sau, chỉ thấy bộ xương Kim Ô vỗ cánh, càng lúc càng bay cao, sợi xích sau lưng nó cũng bị kéo khỏi mặt nước. Một lúc lâu sau, một vầng thái dương khổng lồ được xiềng xích kéo lên, bay ra khỏi Nại Hà!
Thái dương đỏ sậm, không chiếu sáng, khắp nơi đều là bóng đen.
Bộ xương Kim Ô kéo vầng mặt trời, Thái Dương thần hỏa thuận theo xiềng xích chảy về phía sau, ong một tiếng nhen lửa vầng mặt trời ảm đạm không ánh sáng này!
Trên mặt trời lập tức có vô số tro bụi tiền giấy bay phần phật ra, hóa thành từng con Hàn Nha vỗ cánh bay đi, như ánh sang đầy trời xoay tròn xung quanh thái dương.
Trong vầng mặt trời, một bóng đen xuất hiện, hai tay nắm lấy sợi xích của Kim Ô, lắc mạnh một cái.
Bộ xương Kim Ô tăng tốc, xé gió bay đi!
Đám người chủ nhân Nê Hoàn cung, nam nhân đội nón che nhìn vầng mặt trời cõi âm và hộ xương Kim Ô, ai nấy nhíu mày.
“Nguyên Thần khổng lồ như vậy, rốt cuộc vị Đông Nhạc tiên sinh này có lai lịch ra sao?” Chủ nhân Nê Hoàn cung nhìn bóng đen trong mặt trời, lấy làm khó hiểu.
Bóng đen trong mặt trời là một Nguyên Thần, cực kỳ cổ xưa.
Hứa Ứng buông lỏng một hơi, bộ xương Kim Ô kia tỏa ra Thuần Dương chân hỏa dữ dội, chẳng qua tu vi của y rất mạnh, có thể chống lại ngọn lửa xâm nhập, sẽ không bị thương.
Y phi thân tới, bay men theo sợi xích đi về phía vầng thái dương lụi tài.
Một lúc lâu sau, Hứa Ứng men theo sợi xích đi vào trong thái dương.
Y đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy trong vầng mặt trời này có vô số tro tàn tiền giấy, quay cuồng trong ngọn lửa, nhưng có cái lại cực kỳ tĩnh lặng, bao trùm trên ngọn lửa, không hề nhúc nhích, ép xuống Thái Dương thần hỏa như muốn dập tắt nó.