Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 571 - Thiên Thần Hạ Giới 2

Hắn tới gần thế giới Thái Sơ, đột nhiên tinh thần chấn động, chỉ cảm thấy xa xa có thiên địa nguyên khí kỳ diệu phát ra từ thế giới cằn cỗi này!

Luồng thiên địa nguyên khí đó có hào quang ngũ sắc, phẩm cấp nguyên khí cực cao, hơn xa thiên địa nguyên khí của thế giới khác.

“Chỉ mấy năm ngắn ngủi là thế giới Thái Sơ lại trở nên trù phú vậy à?”

Thiên Số Thượng Thần vừa mừng vừa sợ, cười ha hả nói: “Ta đúng là hồng phúc tề thiên, không phải Thiên Số mà là Thiên Vận mới đúng! Thế giới này rơi vào tay ta, có thể khiến thực lực của ta nhảy vọt lên bốn năm lần, ngang với tiên nhân!”

Hắn bay thẳng tới, khoảnh khắc sau đông đảo chúng sinh trong thế giới Thái Sơ dồn dập ngẩng đầu, chỉ thấy trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một chấm đỏ như mặt trời thu nhỏ.

Chấm đỏ là khối máu thịt.

Khối máu thịt đó nhanh chóng sinh trưởng, lan tràn khắp bốn phương tám hướng, chẳng bao lâu sau đã xâm chiếm cả nửa bầu trời, lại có xúc tu đỏ máu không ngừng lan tỏa.

Bầu trời hóa thành màu đỏ tươi, dần dần bị máu thịt nhúc nhích che phủ. Máu thịt như mây, che khuất bầu trời.

“Xoạt xoạt xoạt!”

Trên trời có từng viên thịt rủ xuống, mặt ngoài viên thịt tách sang hai bên, để lộ từng con mắt.

Uy thế Thiên đạo trùng trùng điệp điệp từ trên trời giáng xuống, chỉ trong chớp mắt đã tràn ngập khắp thế giới Thái Sơ, khiến người ta có cảm giác ngột ngạt không gì sánh được.

Những người ý chí hơi yếu kém đã đánh mất ý thức bản thân, chìm vào điên cuồng, hai mắt đỏ như máu!

Chỉ nghe một âm thanh uy nghiêm vang lên từ trong máu thịt: “Chúng sinh, các ngươi có tội! Ta chính là Thiên Số Thượng Thần, sẽ hàng kiếp trừng phạt các ngươi. Nhưng trời cao có đức hiếu sinh, ngày đầu tiên các ngươi sẽ chết một phần mười, ngày thứ hai lại chết một phần mười, ngày thứ ba chết tiếp một phần mười, trừ phi, thờ phụng ta.”

Thiên Số Thượng Thần mới nói tới đây, lại đột nhiên chú ý thấy trong thế giới Thái Sơ này có một ngọn núi không giống bình thường, đây là một ngọn núi ngũ sắc, tỏa ra hào quang năm màu, trên núi còn có nhiều cọng cỏ như vàng như ngọc.

Đỉnh núi còn có một ông lão mái tóc trắng xoá, dáng vẻ hiền hòa.

Ngoài ông lão tóc trắng ra còn có vài người, đều là cao thủ võ đạo tu luyện đầu óc thành cơ bắp.

Thiên Số Thượng Thần thấy vậy nổi giận: “Để bọn chúng mỗi ngày chết một tên, cho tới khi chết sạch mới thôi!’

Mới nghĩ tới đây, đột nhiên hắn chú ý thấy trên núi có nam nhân áo vải, vóc dáng khôi ngô, tinh thần ý chí kiên định không gì sánh được, không ngờ lại tạo thành dị tượng Võ Đạo Chư Thiên.

“Người này không dễ chọc.”

Thiên Số Thượng Thần bỗng nhớ lại, hôm đó trên Ngự Kiếm thuật ở Côn Lôn sơn, có người áo vải một mình đối đầu với tiên ấn.

Võ Đế Thẩm Lạc nói với đám người Võ Thiên Tôn, Địch Võ Tiên: “Ta có một chiêu, tên là Bỉ Ngạn, hôm nay truyền cho các ngươi!”

Hắn đứng trên tiên sơn ngũ sắc, tinh khí thần ngưng tụ hợp nhất, Nguyên Thần, võ đạo, khí huyết, thân thể, lực lượng thống nhất, đấm ra một quyền!

“Dùng ngươi để hiến tế, Bỉ Ngạn Võ Đạo!”

Quyền này của hắn đánh ra, sau lưng hiện ra một thế giới võ đạo cực hạn, thiên địa đại đạo ngâm vang bốn phía xung quanh tiên sơn ngũ sắc, thế giới Thái Sơ dâng lên hào quang rực rỡ, có dòng sông linh khí bồng bềnh trên không trung!

Khi quyền này đánh ra, toàn bộ thế giới Thái Sơ khẽ rung chuyển!

Khoảnh khắc sau bầu trời nứt toác, máu thịt bao phủ trên màn trời thế giới Thái Sơ bị sát chiêu võ đạo khuấy động phá hủy, chi một quyền thôi đã phá nát Thiên đạo mà Thiên Số Thượng Thần khống chế!

Võ đạo mênh mông phá tan ý chí, diệt trừ sạch sẽ mọi vết tích Thiên đạo!

“Đây cũng là Bỉ Ngạn Võ Đạo.”

Võ Đế Thẩm Lạc thu quyền, quay sang đám người, nói với vẻ chán nản: “Đáng tiếc, tuy ta mở được Bỉ Ngạn Võ Đạo nhưng từ đầu tới cuối không cách nào hoàn toàn mở được Bỉ Ngạn này. Võ Đạo của ta đã đạt tới cực hạn mà ta có thể đạt được, không còn đường đi tiếp.”

Hắn giật mình nói: “Từ đầu đến cuối, ta vẫn kém hơn cường giả đã mở lục đại Bỉ Ngạn một bậc.”

Địch Võ Tiên đi tới nói: “Nếu chúng ta cũng đột phá tới cảnh giới Võ Đạo Phi Thăng thì sao? Một Võ Đế áo vải không được, thế mười Võ Đế áo vải thì sao?”

Thẩm Võ Đế nở nụ cười, hùng tâm nổi dậy: “Được! Ta không tin những cường giả võ đạo chúng ta hợp sức lại không bằng vị đã mở lục đại Bỉ Ngạn!”

Võ Thiên Tôn mái tóc phất phơ, cười ha hả nói: “Mọi người đồng lòng, có gì mà không làm được!”

Tuy Thẩm Võ Đế hào khí tận may xanh, nhưng trong lòng vẫn luôn có ám ảnh. Hắn từng một mình xuyên qua lục đại Bỉ Ngạn, quan sát toàn bộ những Bỉ Ngạn này, phát hiện dấu vết của người kia.

Lúc đó, hắn kinh hãi phát hiện, lục đại Bỉ Ngạn được cùng một người khai mở!

Đến giờ, hắn vẫn khó mà đạt tới trình độ của người đó.

“Tập hợp lực lượng những cường giả võ đạo như chúng ta, liệu có thể sánh vai với người đó không?” Hắn thầm nhủ trong lòng.

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Thế giới Chinh Hòa.

Thiên Lôi Thượng Thần như bức màn trời, lẳng lặng giáng lâm tới thế giới này. Hắn không lỗ mãng như Thiên Số Thượng Thần mà đầu tiên đi lại trong thế giới này, quan sát xem có cường giả nào uy hiếp được tới mình không.

Nhưng sau khi dò xét một phen, không phát hiện có cường giả nào ẩn cư ở nơi này, hắn cười nói: “Thiên Lôi cũng như bầu trời. Ta chính là Thiên Lôi Thượng Thần, đầu tiên che phủ bầu trời, khiến mặt trời mặt trăng và ánh sao khuất bóng, khiến chúng sinh của thế giới này biết thế nào là kính sợ!”

Hắn nghĩ là làm, che phủ bầu trời của thế giới Chinh Hòa, ngăn cản mặt trời mặt trăng và ánh sao!

Thế giới chìm vào bóng tối, lòng người bàng hoàng, thiên hạ đại loạn.

Thiên Lôi Thượng Thần đang tự đắc, đột nhiên thấy trong mặt trời bị che khuất có một con Tam Túc Kim Ô bảy a, giơ vuốt sắc tóm lấy đầu hắn, há mồm phun ra ngọn lửa hừng hực, nhen lửa vào hắn!

Đó là một con chim mái hung ác không gì sánh được, trên người còn có xiềng xích.

Thiên Lôi Thượng Thần ra sức giãy dụa, lại kinh hãi phát hiện con Tam Túc Kim Ô này lại kéo mình vào vầng mặt trời.

“Ta chọc vào thứ dữ gì dây...”

Mới nghĩ tới đây, con Kim Ô đã gương mỏ kẹp lấy hắn, ưỡn thẳng cỏ, nuốt chửng vào bụng!

Trong mặt trời, hình ảnh Đông Nhạc hiện ra, sắc mặt âm trầm, hạ giọng nói: “Tiên giới phát hiện ra tung tích của ta nhanh vậy? Còn phái một ngụy thần tới giết ta, đúng là coi thường ta?”

Hắn hừ lạnh một tiếng, khí thế hung ác bộc phát: “Ta tử vong hơn sáu vạn năm, đã bị bọn chúng khinh thường tới mức này à?”

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Thế giới Kiến Nguyên.

Thiên Vân Thượng thần giáng lâm nơi này, nhìn từ xa lại thấy ngay Côn Lôn thần sơn nguy nga hùng vĩ.

“Chết toi rồi!”

Hắn đang định bay đi, lại thấy một luồng hào quang như cầu vồng bay tới, quấn chặt lấy hắn, kéo vào Côn Lôn thần sơn!

Tây Vương Mẫu siết chết Thiên Vân, luyện hóa vân khí, tô điểm cho Côn Lôn sơn, nói với Nguyên Vị Ương: “Nơi này đã bị Thiên thần phát giác, còn phải nhờ tiên tử hỗ trợ, chuyển tới thế giới khác tránh né.”

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Bình Luận (0)
Comment