Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 578 - Giết Người Nên Tru Tâm 1

Hắn mới nghĩ tới đây lại thấy Hứa Ứng đột nhiên phát lực, Ngọc Kinh Thiên Quan ầm ầm tách khỏi thiên địa, bị Hứa Ứng dùng lực lượng phế bỏ, đẩy Ngọc Kinh Thiên Quan bay ra khỏi khu vực Hi Di của Bắc Thần Tử, rơi xuống trước mặt hắn.

Bắc Thần Tử trong lòng phát lạnh, Hứa Ứng tháo gỡ tất cả cảnh giới của hắn, bây giờ tu vi của hắn đã bị phế sạch, căn cơ tu đạo bị san bằng, đời này không thể lật kèo.

Càng quan trọng hơn nữa là, cuối cùng Hứa Ứng cũng tìm được bàn thờ và đàn tế đặt phong ấn Trấn Ma!

Đàn tế đó đặt phía sau Thiên Quan và Ngọc Kinh thành. Bố trí của Ngọc Kinh thành giống hệt tòa Ngọc Kinh thành phía cuối Thần Kiều trên Côn Lôn sơn.

Nhưng đàn tế trong Ngọc Kinh thành ở Côn Lôn sơn là nơi tế tổ của các đại đế Thần Châu, còn đàn tế trong Ngọc Kinh thành của Bắc Thần Tử là địa điểm phong ấn Hứa Ứng.

Hứa Ứng rảo bước đi vào trong Ngọc Kinh thành.

Y bước tới, Ngọc Kinh thành theo bước chân y lùi lại phía sau.

Hứa Ứng lại bước tới một bước, Ngọc Kinh thành cũng theo đó lùi lại phía sau, luôn giữa khoảng cách không xa không cần với y.

Hứa Ứng tăng tốc, tòa Ngọc Kinh thành kia cũng không ngừng lùi lại phía sau, bất luận tốc độ của y nhanh tới mức nào, từ đầu tới cuối vẫn không thể đi vào tòa tiên thành thần kỳ này!

Hứa Ứng hét lớn một tiếng, giơ tay ra bắt, pháp lực hùng hồn hóa thành bàn tay lớn ngập trời, tóm lấy Ngọc Kinh thành phía xa, định nắm lấy đàn tế và bàn thờ kia!

Nhưng cho dù pháp lực của y hùng hồn ngập trời, bàn tay khổng lồ vẫn cách Ngọc Kinh thành một khoảng, không cách nào tiến vào trong thành, càng không cách nào lấy được đàn tế và bàn thờ!

Hứa Ứng phát động thần thông, định phá tan tòa thành kia, nhưng thần thông vượt qua không gian vô lượng, phi hành không biết bao xa, từ đầu tới cuối không cách nào chạm tới Ngọc Kinh!

Tòa Ngọc Kinh thành trong thân thể Bắc Thần Tử, trông như chỉ cách y một bước nhưng lại như ở thời không khác nhau, ở thế giới khác, khiến y vĩnh viễn không cách nào đặt chân vào.

Lúc này tiếng nói yếu ớt của Bắc Thần Tử vang lên: “Chỉ có Nguyên Thần của tiên nhân mới có thể đi vào Ngọc Kinh thành. Không thành tiên thì vĩnh viễn không thể đặt chân tới Ngọc Kinh. Ngươi không phải tiên nhân, không thể chạm tới đàn tế đó...”

Hứa Ứng nhíu mày, quay người ra khỏi khu vực Hi Di, một lúc lâu sau lại mang theo Bắc Thần Tử trở về.

“Bắc Thần Tử, ngươi lấy đàn tế và bàn thờ trong Ngọc Kinh ra, ta cho ngươi được thống khoái.”

Hứa Ứng sắc mặt lạnh nhạt, ra sức nở nụ cười hiền lành: “Ta sẽ không tra tấn ngươi mà sẽ trực tiếp giết chết ngươi, theo kiểu nghiền xương thành tro ấy.”

Bắc Thần Tử cười lạnh nói: “Hứa Ứng, ta cho ngươi biết cách lấy đàn tế ra là vi phạm lời thề, ta đã thề độc, chắc chắn sẽ chết. Nếu ta không nói cho ngươi cũng là chết. Đằng nào chẳng chết, với ta có gì khác nhau?”

Ngọc Đường tiên tử lớn tiếng nói: “Không sai! Nói cho hắn biết thì chúng ta chết càng thảm! Không nói, cho dù chết thì cấp trên cũng bảo toàn hồn phách của chúng ta!”

Hứa Ứng giơ tay, Ngọc Đường tiên tử không kiềm chế được bay lơ lửng lên không trung, tứ chi giang rộng.

"Bành! Bành! Bành! Bành!"

Tiếng nổ liên tiếp vang lên, tất cả cảnh giới trong cơ thể cô ả bị Hứa Ứng đánh văng ra ngoài, phá bỏ từng cảnh giới.

Ngọc Đường tiên tử cười ha hả nói: “Họ Hứa, chẳng ích lợi gì đâu, cho dù ngươi giết chúng ta, nghiền xương thành tro, khiến chúng ta hồn phi phách tán, tiên nhân cũng có thể cứu sống chúng ta.”

Bắc Thần Tử cười ha hả: “Nói hay lắm! Kiếp này coi như chúng ta thua, sống tới kiếp sau, được tiên nhân an bài chúng ta cũng sẽ đi lên như diều gặp gió, cũng có thể trở thành tiên nhân!”

Hai người cổ vũ lẫn nhau, Ngọc Đường tiên tử nói: “Năm xưa vị tiền nhiệm của chúng ta đã phi thăng thành tiên, chúng ta tận mắt chứng kiến!”

“Tiên nhân sẽ không vứt bỏ nô bộc trung thành của bọn họ!” Bắc Thần Tử máu nhuộm đỏ mái tóc, kêu lên.

Ngọc Đường tiên tử hưng phấn nói: “Kiếp sau chúng ta phi thăng thành tiên!”

Bắc Thần Tử kêu lên: “Kiếp sau thành tiên!”

Hai người này càng ngày càng cuồng nhiệt, dáng vẻ hoàn toàn không sợ chết, thậm chí chỉ hận Hứa Ứng không mau mau chóng chóng giết chết bọn họ, để bọn họ được thần tiên cứu sống, chuyển thế đầu thai thành tiên nhân tốt.

Hứa Ứng nói không nhanh không chậm: “Người tiền nhiệm của các ngươi phi thăng tới vực sâu Quỷ Khư làm chất dinh dưỡng rồi.”

Bắc Thần Tử và Ngọc Đường tiên tử coi như không nghe thấy, vẫn hò hét đầy cuồng nhiệt.

Hứa Ứng nói: “Người tiền nhiệm của Phù Nghị cũng vậy. Trước khi chết hắn cũng cuồng nhiệt như các ngươi bây giờ.”

Thời gian dần dần trôi qua, tiếng hô của Bắc Thần Tử và Ngọc Đường tiên tử nhỏ dần, Ngọc Đường tiên tử khàn khàn nói: “Phù Nghị chết rồi?”

Hứa Ứng gật nhẹ đầu nói: “Khi hắn định nói ra bí mật phù văn Trấn Ma là bị tiên trùng nuốt sạch, không còn lại chút gì.”

Bắc Thần Tử và Ngọc Đường tiên tử khóe mắt run rẩy, Ngọc Đường tiên tử nói: “Tiên trùng?”

Hứa Ứng nói: “Một loại côn trùng cực nhỏ, thân thể do phù văn tiên đạo tạo thành, mắt thường không thể thấy được. Năm xưa khi các ngươi nhận chức vụ giám sát, đã tuyên thệ với phù triện Tiên giới, theo lời thề đó, phù triện bốc cháy, làn khói bay lên sẽ chui vào thân thể các ngươi. Luồng khói đó, chính là tiên trùng.”

Bắc Thần Tử đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, Hứa Ứng miêu tả như tận mắt chứng kiến.

Năm xưa đúng là bọn họ nhận được chức trách giám sát như vậy, đốt cháy tiên phù, làn khói bốc lên chui vào trong mũi bọn họ, tựa như có sinh mệnh!

“Người tiền nhiệm của các ngươi phi thăng thật ra không phải phi thăng mà là bay vào Quỷ Khư làm phân bón.” Hứa Ứng tiếp tục nói.

Bắc Thần Tử giọng điệu tang thương nói: “Không thể nào, ta tận mắt chứng kiến cảnh hắn phi thăng!”

Ngọc Đường tiên tử vội vàng nói: “Không sai! Người tiền nhiệm độ kiếp phi thăng ngay trước mặt ta! Thiên kiếp của người đó rất yếu, còn nói là đặc quyền mà Tiên giới ban cho mình!”

Hứa Ứng giết người tru tâm nói: “Chúng ta có thể tới chỗ người tiền nhiệm của các ngươi phi thăng, tìm ra hào quang phi thăng, ta có thể cho các ngươi xem có phải bọn chúng phi thăng tới Quỷ Khư không.”

Y muốn cho hai người này chết thật minh bạch, mang theo oán hận và tuyệt vọng vì bị lừa gạt hơn ba ngàn năm mà lìa đời!

Bắc Thần Tử và Ngọc Đường tiên tử liếc mắt nhìn nhau

Bắc Thần Tử giọng nói khàn khàn: “Người tiền nhiệm của ta phi thăng cách nơi này không xa. Hắn phi thăng ở Linh Khư phúc địa.”

Hứa Ứng mỉm cười: “Thế thì chúng ta tới Linh Khư.”

Y thu lại địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa, Bắc Thần Tử và Ngọc Đường tiên tử bị y giam trong địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa, Hứa Ứng đang định rời khỏi thì thấy chỗ Thiên Cơ Thượng Thần vừa chết có một luồng hào quang yếu ớt lộ ra.

Thiên Cơ Thượng Thần đã chết cực kỳ triệt để, Hứa Ứng biết sức sống của Thiên thần cực kỳ ương ngạnh, một khi chưa phá vỡ phù văn Thiên đạo của bọn chúng thì khó lòng giết chết.

Vì vậy Hứa Ứng phá tan tất cả phù văn Thiên đạo của Thiên Cơ Thượng Thần, không lưu lại chút đường sống cho Thiên Cơ Thượng Thần. Thế thì ánh sáng này từ đâu ra?

Bình Luận (0)
Comment