Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 632 - Không Cần Để Ý Tới Hắn 2

Kiều Tử Trọng nghe vậy suy tư, trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Chắc chắn sẽ có một trận sát kiếp, cho dù ngươi nắm giữ Thiên kiếp cũng khó mà sống sót.”

Hứa Ứng cười ha hả nói: “Ta không nói tới an nguy của mình. Thanh Sương ta đang nói đám khách câu cá lão cắt rau hẹ các ngươi tự xử ra sao?’

Kiều Tử Trọng hiểu ý y, nói: “Hành động lần này của cách hạ tương đương với gác chúng ta lên lửa nướng, vào không được lùi cũng chẳng xong. Biện pháp duy nhất có thể giải quyết là giải quyết các hạ.’

Hứa Ứng khẽ gật đầu, truy hỏi: “Còn gì nữa không?’

Kiều Tử Trọng thoáng chần chừ rồi nói: “Nếu không thể giải quyết được các hạ, chúng ta sẽ lùi lại tìm cách khác. Chúng ta sẽ cẩn thận tránh khỏi những người khác, tìm kiếm một chỗ an toàn, tự chém tu vi, tu luyện tổ pháp. Đây là biện pháp bất đắc dĩ.”

Hứa Ứng nhìn về phương xa, nói: “Cũng là cách ngươi sống sót.”

Thân thể Kiều Tử Trọng run rẩy.

Hứa Ứng đi qua bên cạnh hắn, nói: “Ngươi luôn cẩn thận, không chịu đặt mình vào nguy hiểm, cho dù đối mặt với ta, ngươi cũng không thời khắc nào dám buông lỏng. Khi chúng ta nói chuyện với nhau, ngươi cũng đang âm thầm tế Vạn Đạo kỳ lên.”

Kiều Tử Trọng không nói gì, hắn vốn có tính cẩn thận bẩm sinh như vậy.

Hứa Ứng tiếp tục nói: “Theo như lời nói của ngươi, ta có thể đoán được ngươi định đi theo con đường thứ hai. Nhưng thứ nguy hiểm nhất trên con đường này không phải ta, mà là người giống như ngươi.”

Kiều Tử Trọng lặng lẽ gật đầu.

Hứa Ứng cười nói: “Khi ngươi trốn đừng để ta tìm được. Nếu tìm được ngươi, ta sẽ không lưu thủ.”

Gương mặt như người chết của Kiều Tử Trọng nở nụ cười, nói: “Ngươi yên tâm đi, sau khi ta trốn, ngươi tuyệt đối sẽ không tìm được ta.”

Hứa Ứng và đám người Sở Tương Tương rời khỏi, đi tới Thục Sơn kiếm môn.

Hai ngày sau, Nhạn Không Thành mượn tiên khí Nga Mi tự chém cảnh giới Trọng Lâu, đẩy mình về Khấu Quan kỳ thứ hai, thuận lợi mở được động thiên Nê Hoàn cung.

Sau khi hắn xuất quan, Kiều Tử Trọng đưa bức thư của Hứa Ứng tới, Nhạn Không Thành mở ra đọc, chỉ thấy trong thư nhắc tới một số điểm dễ gặp sai lầm khi tu luyện, hết sức cẩn thận.

Nhạn Không Thành thầm cảm động, cất bức thư đi rồi nói: “Bọn họ cứ thế mà đi à? Sư tổ, lần này bọn họ lên đường cực kỳ nguy hiểm, ngài không tiễn bọn họ à?”

Kiều Tử Trọng ánh mắt lấp lóe: “Ý của chưởng giáo là chết dọc đường...”

Hắn mặt mày hung ác giơ tay lên ra dấu chặt xuống.

Nhạn Không Thành giật nảy mình, vội vàng nói: “Ta lo lắng cho an nguy của bọn họ, chắc chắn bây giờ đang có không ít khách câu cá tìm kiếm tung tích hắn, Kim Bất Di phải bảo ngài giết bọn họ! Đám khách câu cá này đã bị hắn ép tới bước đường cùng, cách giải quyết duy nhất là giải quyết hắn. Ngài đi tiễn hắn cũng có thể bảo vệ hắn.’

“Không đi.”

Kiều Tử Trọng nói: “Chưởng giáo đừng quên ta cũng là khách câu cá. Về tình hay về lý ta cũng nên diệt trừ Hứa Ứng, lần này ta bảo vệ Hứa Ứng đã là sai với hành động bình thường thường.”

Nhạn Không Thành quay đầu lại nhìn về phía hắn nói: “Sư tổ, Hứa huynh truyền tổ pháp ra ngoài cũng là cơ hội của ngài. Ngài có thể nhân cơ hội này thoát khỏi thân phận khách câu cá!”

Kiều Tử Trọng lại mỉm cười nói: “Ta cũng đang có ý này.”

Nhạn Không Thành hết sức chân thành nói: “Ta biết sư tổ nóng lòng muốn tu luyện tổ pháp, thoát khỏi thân phận khách câu cá, nhưng nếu ngài tự chém tu vi sẽ khiến bản thân gặp nguy hiểm. Cho nên phải phiền sư tổ đợi thêm một chút, chờ ta tu luyện tới Phi Thăng kỳ, có thực lực bảo vệ sư tổ, khi đó ngài mới nên tự chém tu vi tu luyện tổ pháp.”

Kiều Tử Trọng lộ vẻ cảm động nói: “Ngươi muốn hộ pháp cho ta? Ngươi là chưởng giáo Nga Mi, có đức độ, hào quang che khuất cả nhật nguyệt, ngươi không thể dính chút bẩn thỉu nào.”

Nhạn Không Thành chẳng hề để ý cười nói: “Khi đó Nga Mi ta đã hưng thịnh rồi, ta truyền chức vị chưởng giáo lại, không phải chưởng giáo, thế thì không coi là bôi nhọ Nga Mi.”

Kiều Tử Trọng im lặng một hồi, cười nói: “Chưởng giáo yên tâm, ta tự biết tính toán. Ta sẽ luôn cẩn thận, sẽ không xảy ra sai lầm gì đâu.”

Nhạn Không Thành vẫn không yên lòng, nhìn vào ánh mắt hắn.

Kiều Tử Trọng vẫn như ngày thường.

Một lúc lâu sau, Nhạn Không Thành gãi đầu một cái, cười nói: “Đúng là sư tổ cẩn thận hơn ta, là ta lo lắng thái quá rồi.”

Lại qua hai ngày, Nhạn Không Thành không tìm được Kiều Tử Trọng, chỉ thấy Kiều Tử Trọng để lại một bức thư, trên thư có viết:

Chưởng giáo quang minh lỗi lạc, Nga Mi không thể bị dơ bẩn.

Nhạn Không Thành không khỏi bối rối, lệnh cho đệ tử tìm kiếm xung quanh, nhưng không tìm ra vị trí của vị Thanh Sương sư tổ này.

Tìm suốt mấy năm nhưng vẫn không thấy bóng dáng Kiều Tử Trọng.

Nhạn Không Thành thầm mong chờ, hi vọng sẽ có ngày Kiều Tử Trọng xuất hiện trở lại, khi đó hắn đã hoàn toàn thay đổi, trở lại chính đạo, không cần phải trồng đại được hình người nữa.

Nhưng Kiều Tử Trọng không bao giờ xuất hiện trở lại.

Sinh tử của hắn là câu đố mà cả đời Nhạn Không Thành không giải được.

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Ở đằng khác, Hứa Ứng rời khỏi Nga Mi, tới Thục Sơn kiếm môn. Không ngờ dọc đường sóng êm gió lặng, Ngoan Thất lượn trên bầu trời, điều khiển phong lôi bay đi, sau đầu là âm dương nhị khí phun trào, tốc độ cực nhanh.

Hứa Ứng, Sở Tương Tương ngồi trên đỉnh đầu con rắn lớn, quan sát cảnh sắc bốn phía xung quanh.

Lúc tới gần kiếm môn, Hứa Ứng nhìn về phía kiếm môn, đột nhiên biến sắc, đột nhiên rung ống tay áo, chỉ thấy bốn phía xung quanh là vô số ngôi sao lên xuống chìm nổi, phương viên mấy trăm dặm hình thành biển sao hỗn loạn!

Sở Tương Tương không hiểu có chuyện gì, nhưng khoảnh khắc sau cả bầu trời lẫn mặt đất đều rung chuyển dữ dội, kiếm môn phía xa cũng lay động như trang giấy!

Thiên địa không ngừng lay động, thậm chí chôn vùi, hóa thành hỗn độn cuồn cuộn, tựa như đại kiếp diệt thế sắp giáng lâm!

“Thế giới sắp bị hủy diệt?”

Sở Tương Tương kinh hãi, nhưng lập tức tỉnh ngộ: “Không phải thế giới bị hủy diệt mà là chúng ta rơi vào một bức tranh! Bức tranh này tương dung với thiên địa, hóa thành cảnh sắc xung quanh kiếm môn, nhưng không biết có chỗ nào sai lầm bị Ứng thúc thúc nhận ra sơ hở!”

Chỉ thấy hỗn độn mênh mông từ bốn phương tám hướng ập lại, phủ kín trời đất, ép về phía họ, nhưng gặp phải Loạn Tinh Hải của Hứa Ứng, hai bên va chạm!

Hỗn độn ép nát từng ngôi sao, nhưng trong biển sao lại có ngôi sao mới xuất hiện, khiến cho hỗn độn không cách nào nghiền nát triệt để bọn họ!

Quả chuông rung động leng keng, đột nhiên phóng lên tận trời, bay tới không trung, kêu lên: “Chỉ cần là pháp bảo, ngài chuông ta nào có sợ chi!’

Tiếng chuông chấn động, tiên quang lóa mắt, dẹp yên hỗn độn đang ập tới!

Bầu trời và mặt đất lập tức trong trẻo trở lại, chỉ còn lại một bức tranh bị xé rách.

Quả chuông vừa hủy được pháp bảo bức tranh kia, đang lúc đắc ý, đột nhiên một bàn tay bất chợt xuất hiện, đập lên người nó. Uy lực của chưởng này cực kỳ khủng khiếp, đánh nó bay ngược trở lại. Lực lượng hủy thiên diệt địa bộc phát trong cơ thể nói!

“Ta sắp chết rồi!”

Bình Luận (0)
Comment