Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 635 - Nam Nhân Nốt Ruồi Giọt Lệ 1

Ngoan Thất nói: “Chỉ những người tu vi cực cao mới cần dùng tiên hỏa luyện hóa tu vi chứ? luyện khí sĩ bình thường tự chém cảnh giới đâu có phiền phức.”

Hứa Ứng mỉm cười nói: “Không phải chỉ một người tới Bỉ Ngạn trộm tiên hỏa, dùng tiên hỏa luyện hóa tu vi cảnh giới; mà là rất nhiều người. Bọn chúng tự cho rằng chuyện mình trộm tiên hỏa rất bí mật, nhưng động thiên na tổ của ta đã tu luyện tới trình độ Thái Nhất, bọn chúng thông qua những động thiên khác chui vào Bỉ Ngạn nhưng không thể gạt được cảm ứng của ta.”

Y rảo bước đi tới nói: “Chúng ta có thể tìm ra từng người trong số chúng, diệt trừ bọn chúng.”

Y thở ra một luồng trọc khí, hạ giọng nói: “Thời đại câu cá cắt rau hẹ, cuối cùng cũng qua.”

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Vùng hoang vắng ở U Châu.

Tiều phu tế lưỡi búa lên, bổ rách vách núi rồi lách mình đi vào, trong vách núi là một địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa, có động thiên khác. Trong địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa này còn có người, là một nam nhân tướng mạo trung hậu, ngây ngốc nhìn tiêu phu.

Tiều phu xé mở phần gáy của hắn, một luồng sáng tỏa ra từ trong cơ thể.

Nam nhân trung hậu kia chỉ là một tấm da người, không ngờ trong bộ da đó còn có một địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa khác, tiều phu đi thẳng vào.

Tới địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa này hắn mới bình tĩnh lại, tế ra một đan lô, trong lò chính là tiên hỏa tới từ lục đại Bỉ Ngạn.

“Bất luận tổ pháp có cạm bẫy hay không, ta cũng phải luyện hóa tu vi! Còn về họ Hứa, chắc chắn thế giới Thiên Đạo và Tiên giới sẽ ra tay với hắn, chưa chắc hắn đã sống được tới lúc gặt hái chúng ta!”

Hắn ngồi ngay ngắn trong tiên hỏa, tập trung luyện hóa tu vi cảnh giới của mình.

Luyện khí sĩ tới Bỉ Ngạn cần phong bế toàn bộ huyệt vị trên người để chống lại tiên hỏa luyện hóa, vì vậy có thể kiên trì trong thời gian rất dài. Còn hắn lại chủ động dẫn lục đại tiên hỏa đốt bỏ tu vi cảnh giới của mình, không bao lâu sau đã đốt tu vi cảnh giới từ Phi Thăng kỳ về tới Khấu Quan kỳ thứ hai.

“Cuối cùng cũng có thể tu luyện tổ pháp rồi.”

Hắn thở phào nhẹ nhõm, mở mắt ra, ngay lúc này lại thấy dưới đất có thêm một cái bóng.

Một cái bóng khổng lồ, bao phủ lấy hắn.

Tiều phu đột nhiên quay đầu lại, sắc mặt không thể tin nổi, la lên thất thanh: “Là ngươi! Làm sao ngươi tìm được nơi này?”

Cái bóng kia mở miệng, hạ giọng nói: “Đâu có khó. Đạo hữu, khi các ngươi trộm tiên hỏa, ta luôn quán át các ngươi. Huống chi chúng ta gặp nhau nhiều lần rồi, ta rất quen với khí tức của ngươi, tìm ra ngươi thật sự không khó.”

Ba ngày sau, Hứa Ứng tìm tới nơi này, cẩn thận từng chút một tìm được địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa trong một địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa khác.

Không lâu sau đó, y đứng trước mặt tiều phu.

Tiều phu sắc mặt không cam lòng, nói với Hứa Ứng: “Chẳng thà ta chết trong tay ngươi.”

Hứa Ứng dò hỏi: “Ai ăn thịt ngươi?”

Tiều phu sắc mặt hoang mang, lại lập tức biến thành đau đớn, nắm chặt lấy tóc, miệng gào thét: “Ta không biết! Ta không nhớ được! Ta không biết!”

Hứa Ứng lẳng lặng nhìn sau gáy của hắn, nơi đó có luồng sáng mơ hồ.

“Đây là người thứ mấy?” Y hạ giọng nói.

Sở Tương Tương tính toán rất rõ ràng: “Thứ bảy! Sáu khách câu cá trước cũng gặp kết cục như vậy, khi chúng ta gặp bọn chúng, chúng chỉ còn lại tấm da người.”

Hứa Ứng ngẩng đầu lên, miệng lẩm bẩm: “Có người đang gặt hái tất cả khách câu cá, mà hắn cũng là một trong số khách câu cá. Rốt cuộc người này là ai?”

Mấy ngày sau, bọn Hứa Ứng tiếp tục tìm kiếm đám khách câu cá kia, nhưng khi bọn họ tới địa điểm ẩn thân của đám người này lại phát hiện những người này đã bị gặt hái, chỉ còn lại túi da!

Hứa Ứng thở dài một tiếng.

Quả chuông nói: “A Ứng, có gì đó không đúng. Tuy đám khách câu cá này tự chém tu vi cảnh giới nhưng tiên dược trong cơ thể bọn chúng vẫn còn đó. Kẻ gặt hái sau cùng này gặt hái nhiều khách câu cá như vậy, chẳng phải chỗ hắn sẽ tập trung lượng lớn tiên dược à?”

Ngoan Thất lẩm bẩm: “Khách câu cá gặt hái na tiên, dân cắt rau hẹ và khách câu cá khác, kẻ gặt hái sau cùng lại thu hoạch bọn họ. Cá lớn nuốt cá bé, cuối cùng đại đa số tiên dược mà na tiên lấy trộm được tập trung lên người một kẻ. Như vậy kẻ này... chắc chắn là đại bổ!”

Tiên thảo màu tím thò vài cái lá ra khỏi đầu hắn, nghe vậy gật đầu liên tục.

Sở Tương Tương nói: “Người này cướp được nhiều tiên dược như vậy, liệu có luyện hóa được không? Cho dù dùng động thiên của pháp môn chân chính luyện hóa tiên dược cũng không thể luyện hóa hoàn toàn được. Muốn luyện hóa tiên dược chỉ có thể tu luyện tổ pháp. Nếu không thể luyện hóa, vì sao hắn lại giết nhiều khách câu cá như vậy?’

Hứa Ứng suy tư nói: “Tuy đám khách câu cá này tự chém cảnh giới nhưng lượng động thiên mà bọn chúng tích tụ được vẫn còn, động thiên của mỗi người trong số chúng đều cực kỳ cường đại, là hàng trăm hàng ngàn động thiên na tiên dung hợp thành. Nếu người này tập trung tất cả những động thiên này thành một...”

Đám người không nói thêm điều gì

Kẻ gặt hái sau cùng thu hoạch khách câu cá và dân cắt rau hẹ, cũng tức là tập hợp tiên dược mà đại đa số na tiên thu thập được vào người mình.

Tuy người này vẫn không thể luyện hóa hoàn toàn tiên dược, nhưng chắc chắn tốc độ luyện hóa sẽ lên tới mức độ cực kỳ khủng khiếp!

Hơn nữa nhiều tiên dược và động thiên như vậy, chắc chắn cũng tăng cường tu vi thực lực của hắn lên mức cực kỳ khủng khiếp!

“Hắn định thành tiên.” Hứa Ứng lẩm bẩm.

Không tu tổ pháp, chỉ mượn lượng tiên dược khó mà tưởng tượng được; dùng pháp lực, thân thể, nguyên khí, tâm luực, âm dương, thần thức cao tới mức khó mà tưởng tượng, trực tiếp vượt qua Thiên kiếp!

“Người này nghĩ ra kế sách phá giải pháp môn của ta.”

Hứa Ứng không khỏi rùng mình, trầm giọng nói: “Hơn bốn vạn năm qua luyện khí sĩ trong thế giới Nguyên Thú liều mạng tranh đấu, ngươi gặt hái ta ta thu hoạch ngươi, cá lớn nuốt cá bé, cuối cùng nuôi thành một con quái vật khó mà tưởng tượng nổi.”

Một con quái vật cực kỳ cường đại, cực kỳ kinh khủng!

Tu vi của người này là tổng hợp tu vi của vô số na tiên bị gặt hái trong bốn vạn năm qua!

Quả chuông nói: “Hắn mới thật là gặt hái toàn thiên hạ! Rốt cuộc thực lực của hắn sẽ đạt tới mức độ nào?”

Hứa Ứng tiếp tục tìm kiếm, định lần ra dấu vết mà kẻ này để lại. Nhưng khả năng cảm ứng của kẻ gặt hái sau cùng này còn cường đại hơn cả y, có thể tìm ra vị trí đám khách câu cá ẩn nấp trước y, gặt hái đối phương.

Hứa Ứng chỉ tìm thấy từng tấm da người.

Tấm da của đám khách câu cá kia hoặc gào khóc, hoặc hoang mang, hoặc tiêu tan và thả lỏng trước giờ chưa từng có.

Hứa Ứng hỏi bọn họ rốt cuộc là ai gặt hái tính mạng bọn họ, bọn họ ra sức suy nghĩ nhưng không cách nào nhớ được quá trình bị thu hoạch, đương nhiên cũng không thể nói cho Hứa Ứng biết ai mới là kẻ gặt hái cuối cùng.

Kẻ gặt hái cuối cùng kia xóa bỏ một phần ký ức của bọn họ, che giấu thân phận thật sự của mình.

“Người này gặt hái đám khách câu cá xong sẽ độ kiếp, tới lúc đó sẽ biết rốt cuộc hắn là ai.”

Bình Luận (0)
Comment