Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 634 - Người Gặt Hái Cuối Cùng 2

Nguyên thần lập tức tan thành bột phấn, chỉ còn lại một chút chân linh bất diệt lảo đảo trôi xuống cõi âm.

Thân thể của hắn tan vỡ trong sấm sét, đạo hạnh cả đời, tiên dược săn giết không biết bao nhiêu na tiên mới tích tụ được, giờ phút này đều hóa thành hư ảo.

Vị luyện khí sĩ Đại Thương cuối cùng trong lúc bỏ trốn lại tế ra một tấm phù lục, thiêu đốt phù triện, hóa thành một cánh cửa. Trong cánh cửa là quỷ khí âm trầm, âm u mù mịt, chính là cõi âm!

Luyện khí sĩ Đại Thương kia chui thẳng vào trong cánh cửa, trốn tới cõi âm.

Bầu trời cõi âm nổ vang, Thiên lôi chói lọi vẫn bám theo không rời, hào quang rực rỡ xuyên qua bầu trời cõi âm, giáng thẳng xuống đầu luyện khí sĩ Đại Thương kia.

Luyện khí sĩ Đại Thương kia bất chấp tất cả, điên cuồng chạy trốn về phía trước, chạy vào Vọng Hương đài liên miên bất tuyệt!

Hắn tung người nhảy lên, mắt thấy sắp rơi vào Vọng Hương đài, Thiên lôi trên bầu trời đã đuổi kịp hắn.

Trên bầu trời Vọng Hương đài, Thiên lôi nổ vang, quấy nhiễu từng tồn tại cổ xưa, trong lúc nhất thời Vọng Hương đài xuất hiện tiên quang rực rỡ, dồn dập phóng thích thần thức ra ngoài thăm dò.

“Có chuyện gì vậy? Vì sao uy lực của Thiên kiếp lại mạnh đến như thế?”

“Chẳng lẽ có yêu nghiệt xuất thế, tăng cường uy lực Thiên kiếp tới bốn lần?”

“Yêu nghiệt phương nào? Không phải tên kia trở lại đấy chứ?”

Trên bầu trời Thần Châu thế giới Nguyên Thú, cuối cùng kiếp vân vô cùng khủng khiếp cũng tan đi, bầu trời trong xanh trở lại, một tấm áo choàng bay phất phới xuống, tự động thắt lên vai Sở Tương Tương.

Hứa Ứng nhìn lên bầu trời, chỉ thấy trên tầng trời có ánh sao di chuyển, từng ngôi sao lần lượt bay xa.

“Chết liền năm tên khách câu cá, chắc đám người còn lại cũng biết sợ rồi?” Y hạ giọng nói.

Những ánh sao di động chính là đám khách câu cá, lão cắt rau hẹ nấp trong bóng tối. Vốn dĩ bọn chúng định tìm cơ hội tập kích giết chết Hứa Ứng, nhưng thấy bốn vị luyện khí sĩ Đại Thương lần lượt táng thân dưới Thiên kiếp, bọn chúng cũng không khỏi sợ hãi.

“Thiên hạ đã thay đổi, không còn là thời đại chúng ta tùy ý gặt hái nữa.”

Bọn họ lần lượt rời khỏi, lặng lẽ không một tiếng động.

“Đã vậy, đành phải dung nhập vào thời đại mới này.”

“Bây giờ chỉ còn một con đường duy nhất, đó là bỏ trốn, phế bỏ tu vi của mình, luyện lại từ đầu. Cho dù Hứa Ứng gặt hái chúng ta cũng là chuyện tương lai.”

“Chúng ta là thiên kiêu của từng thời đại, là lắng đọng của lịch sử. Quá khứ chưa từng đào thải chúng ta, hiện tại không, tương lai cũng không!”

“Hứa Ứng cũng chẳng thể gây nhiều sóng gió!”

๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑

Đám người Hứa Ứng, Sở Tương Tương đi tới Thục Sơn kiếm môn, môn chủ kiếm môn Thời Vũ Tình tới nghênh đón, thấy Sở thần nữ bên cạnh Hứa Ứng, trong lòng chua xót: “Mỗi lần gặp hắn, bên cạnh hắn đều có các cô bé khác nhau...”

Hứa Ứng đi tới đưa thẻ ngọc, cười nói: “Vũ Tình, đây là tổ pháp, ngươi cầm lấy mà tu luyện.”

Thời Vũ Tình nhận thẻ ngọc nói: “Thái thượng trưởng lão rảnh rỗi thì về trong kiếm môn, bên ngoài mưa gió, ít nhất trong kiếm môn cũng có chỗ che mưa chắn gió.”

Trong lòng Hứa Ứng không khỏi ấm áp, y còn tưởng khu ruộng Tưởng gia mới là nhà của mình, về sau mới biết nhà như khu ruộng Tưởng gia không có một vạn cũng phải tám ngàn. Y tự giễu mình là chiếc lá chao đảo theo làn gió, bay theo gió mà chẳng biết rễ ở đâu.

Lời nói của Thời Vũ Tình lại khiến y cảm nhận được hơi ấm của gia đình và bằng hữu.

“Vũ Tình, ta phải kết thúc thời đại ăn thịt người này, đổi lại cho thế nhân một thế đạo công bằng.”

Hứa Ứng cười nói: “Cho nên ta truyền bá tổ pháp, hy vọng sẽ giải quyết triệt để khách câu cá và lão cắt rau hẹ.”

Thời Vũ Tình lộ vẻ ước ao, lẩm bẩm nói: “Có thể giải quyết được không?”

Thật ra chuyện na pháp gặt hái rau hẹ gây thương tổn tới cô hơn xa Hứa Ứng. Hứa Ứng chỉ là cảm thấy như vậy quá bất công nên muốn đòi lại công bằng, còn Thời Vũ Tình lại thật sự là người bị hại.

Ân sư của cô, chưởng giáo kiếm môn đời trước Đào Đan Dương là một khách câu cá thủ đoạn tàn nhẫn. Không chỉ gặt hái na tu trong kiếm môn, thậm chí còn gặt hái cả luyện khí sĩ, luyện thành thân ngoại hóa thân và nguyên thần thứ hai!

Nếu không có Hứa Ứng, cô cũng sẽ trở thành vật huynh sinh tiếp theo của Đào Đan Dương, thậm chí Đào Đan Dương còn định nắm giữ kiếm môn trở lại, tiếp tục gặt hái lần nữa!

“Có thể giải quyết, cũng phải giải quyết.”

Hứa Ứng mỉm cười nói: “Dọc đường ta đã giải quyết năm tên rồi, chắc sẽ có càng nhiều, chắc chắn ta sẽ tìm ra bọn chúng.”

Thời Vũ Tình nói: “Sư thúc, còn một chuyện rất kỳ quái.”

Cô nói ra phát hiện của mình: “Đào Đan Dương và đám khách câu cá khác, khi đại thanh tẩy diễn ra, bọn họ đều không bị thanh tẩy, ngược lại vẫn sống sót. Khi đại thanh tẩy, bọn họ ở đâu?”

Hứa Ứng nghe vậy không khỏi suy nghĩ: “Trong số họ có người Thiên Nhân Cảm Ứng, thành lập cảm ứng với thần linh thần bí ở vực ngoại, di chuyển sông núi sang thế giới khác, tránh né đại thanh tẩy. Có người lại tránh trong Vọng Hương đài, cũng thoát khỏi thanh tẩy.”

Thời Vũ Tình lắc đầu nói: “Chắc chắn không phải như vậy. Đào Đan Dương điều khiển tới cả trăm thân ngoại hóa thân, lượng tiên dược tiêu hao rất lớn, chắc chắn không thể ngừng gặt hái. Nhưng sau khi thiên địa giải phong hắn mới phát hiện, lại tới đây tìm ta. Ba ngàn năm trước đó hắn đi đâu?”

Hứa Ứng bị câu hỏi của cô làm khó, bèn cười nói: “Chắc là đi tới thế giới khác. Có lẽ hắn vòng qua vực Thương Ngô tới thế giới khác tị nạn. Đào Đan Dương đã chết, vấn đề này đã không có ai giải đáp được.”

Thời Vũ Tình suy nghĩ một hồi, cũng thấy có lý nên không hỏi tiếp, lại cười nói: “Kim gia đâu rồi? Còn trong mặt trời chưa về à?”

Hứa Ứng cũng khá nhớ Kim Bất Di, cười nói: “Hắn còn đang bế quan, nhưng tính toán thời gian chắc cũng sắp ra rồi.”

Hứa Ứng ở lại kiếm môn mấy ngày, truyền thụ kep cho Thời Vũ Tình rồi trực tiếp xuất phát tới tông phái khác, tiếp tục để Ngoan Thất khiêu chiến.

Bất tri bất giác đã qua nửa năm, Hứa Ứng đi khắp ba ngàn tông phái ở Thế giới Nguyên Thú, trong đó có một số tông môn đã tuyệt hậu, chắc tông chủ chết tại Côn Lôn.

Lúc đi qua những tông môn này, đôi lúc Hứa Ứng lại thấy hào quang chiếu rọi trong thôn trang xung quanh, chắc sư tổ các môn phái kia không cam lòng, lựa chọn môn đồ trên thế giới, định nối lại đạo thống của mình.

“Tiên nhân trên Tiên giới còn thủ đoạn như vậy à? Ta còn tưởng đống bảo bổi trong các môn phái này đã là vật vô chủ.” Hứa Ứng thầm than đáng tiếc, lại đột nhiên cười nói: “Tương Tương, Thất gia, gần đây ta phát hiện ra một chuyện rất kỳ quái.”

Sở Tương Tương hiếu kỳ nói: “Chuyện gì?”

Hứa Ứng thản nhiên nói: “Có người lẻn vào các Bỉ Ngạn Nê Hoàn, Dũng Tuyền, Ngọc Kinh, Giáng Cung đánh cắp tiên hỏa.”

Sở Tương Tương và Thất gia ngơ ngác: “Đánh cắp tiên hỏa làm gì?”

Quả chuông lại là người đầu tiên hiểu ra, la lên thất thanh: “Người trộm tiên hỏa định dùng tiên hỏa luyện bỏ tu vi cảnh giới của mình! Có người định trùng tu tổ pháp!”

Bình Luận (0)
Comment