Trạch Nhật Phi Thăng (Dịch)

Chương 639 - Thủ Lĩnh Chính Đạo 3

“Ngọc Hồ tiên nhân kia chắc có thù với Thương Ngô Đại Đế, lệnh cho chúng ta mang tiên khí của hắn tới vực Thương Ngô ám toán Thương Ngô Đại Đế.” A Phúc ngốc nghếch nói.

Hứa Ứng truy hỏi: “Sau đó thì sao?”

A Phúc ngốc nghếch lười biếng nói: “Sau đó hắn biến thành thằng ngốc. Để ta cầm ấm ngọc của hắn, ăn tiên đan của hắn, tu luyện tiên pháp của hắn, tới vực Thương Ngô mất mạng á, nằm mơ.”

Hứa Ứng nhấp nháy mắt: “Công pháp mà Thanh Bích cô nương tu luyện chắc có chung nguồn gốc với Hồ Thiên Chứng Đạo kinh, nói vậy môn phái của Thanh Bích chính là tại đây. A Phúc, ngươi có biết sơn môn của môn phái này ở đâu không?”

A Phúc ngốc nghếch nói: “Không biết. Nhưng môn phái này tu luyện đạo pháp không gian, chắc chắn có thể giấu không gian trong vô hình. Sau khi tinh thông Hồ Thiên Chứng Đạo kinh lại mới tìm kiếm sơn môn của bọn họ, chắc sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

Hứa Ứng cười nói: “Ta giải mã Hồ Thiên Chứng Đạo kinh, ngươi giúp ta tìm môn phái này.”

A Phúc ngốc nghếch ngáp một cái, loạt xoạt di giày đi xa, xua tay nói: “Ta dạy mệt rồi, tới mộ phần nghỉ ngơi, ngươi tự tìm đi.”

Hứa Ứng lắc đầu, suy tính cẩn thận Hồ Thiên Chứng Đạo kinh, một lúc lâu sau mới thu hồi thẻ ngọc đạo thư.

“Không hổ là công pháp tiên gia, quả nhiên tinh diệu tuyệt luân, trong thời gian ngắn khó mà tìm hiểu thấu đáo được.”

Hứa Ứng điều động nguyên khí, phát động Hồ Thiên Chứng Đạo kinh, thầm nghĩ: “Nhưng cũng may ta không cần hiểu được toàn bộ, chỉ cần đủ là được!”

Hồ Thiên Chứng Đạo kinh tinh diệu nhất ở chỗ coi thiên địa như ấm ngọc, thiên địa bình thường đều trong ấm của ta, vì vậy đạt tới ảo diệu của đạo pháp không gian, như lấy đồ trong túi.

Hứa Ứng phát động môn công pháp tiên gia này, lúc nhìn vùng thiên địa này lại thấy cảnh tượng khác.

Chỉ thấy xung quanh Cửu Nghi sơn có ẩn giấu không gian lớn lớn nhỏ nhỏ, có không gian chồng chất, giấu một cánh cửa nguy nga, có không gian khác giấu một thác nước, có cái giấu một cái giếng, có cái giấu một cung điện, có cái giấu phần mộ, quan tài.

Một môn phái hùng vĩ lại được người ta chia cắt thành ngàn vạn phần, giấu trong không gian khác biệt. Giờ phút này ngàn vạn không gian ẩn giấu đều xuất hiện trước mắt Hứa Ứng!

Lúc này Hứa Ứng thấy một con đường bị ẩn giấu, là một thềm đá dẫn tới đâu không biết. Vừa rồi Thanh Bích tiên tử biến mất ngay gần thềm đá này.

Hứa Ứng đi tới, thân hình lóe lên, biến mất khỏi ngọn núi, đã đi vào không gian ẩn giấu kia.

Ngoan Thất chở bọn Sở Tương Tương, Bạch Thu Tư chạy tới nhưng không thấy bóng dáng Hứa Ứng.

A Phúc ngốc nghếch bình chân như vại nằm trên mộ phần, ngậm cỏ đuôi chó, trong lòng thầm nhủ: “Tốc độ tu luyện còn nhanh hơn ta, có đầu óc tốt thật...”

Trong đầu hắn trống rỗng, chỉ có một luồng sáng.

Hứa Ứng leo lên thềm đá, bước từng bước một tới, phía trên vang lên giọng nói của Thanh Bích tiên tử: “Ba ngàn sáu trăm năm trước, sư phụ ta hết tuổi thọ, ta mai táng bà ấy ở đây. Ta vốn là người luôn kiềm chế tình cảm, vốn định ở bên sư phụ, sống nốt quãng đời còn lại trên Cửu Nghi sơn này.”

Hứa Ứng nghe thấy âm thanh, bước chân nhanh dần.

Phía trước là thánh địa của Hồ Thiên tông, quang cảnh rực rỡ, sừng sững trong ánh nặng, tựa như tiên cảnh, từng tòa cung điện tạo lạc trên đỉnh núi.

Giọng nói của Thanh Bích tiên tử tiếp tục vang lên: “Là đạo huynh mời ta rời núi. Đạo huynh ý chí mênh mông, ánh mắt rộng lớn, ngươi cho ta biết không ai có thể đọc hiểu hoàn toàn điển tịch thượng cổ, rất nhiều đạo pháp thần thông đã xói mòn, chỉ còn lại tàn thiên. Ngươi có hùng tâm tráng trí muốn cải biến hiện tượng xuống đốc của luyện khí sĩ, mời ta tương trợ.”

Hứa Ứng trong lòng máy động, trong đầu hiện lên một cảnh tượng, đó là khoảnh khắc trước khi Chu Tề Vân độ kiếp, trên Vô Vọng sơn Thanh Bích bồng bềnh bay tới, cùng quan tài đen một trước một sau dựng trên một sườn núi.

Nơi cô đặt chân cũng là nơi có dấu chân người khổng lồ.

“Cô nương biết người khổng lồ lưu lại dấu chân này?” Khi đó y đã hỏi.

Khi đó Thanh Bích trả lời: “Có lẽ hắn là cố nhân của ta. Vị cố nhân của ta có học thức uyên bác, nói năng hài hước, sống tại Vô Vọng sơn. Ta từng được hắn chiếu cố, được lợi rất nhiều.”

Hứa Ứng nhớ lại việc này, nhìn về phía cung điện của Hồ Thiên tông. Đạo huynh mà Thanh Bích đang trò chuyện có phải cự nhân kia không, là chủ nhân Nê Hoàn cung đã tính kế Chu Tề Vân?

Hứa Ứng và hắn có mối liên hệ rất sâu, Ngoan Thất ở trong Tần Nham động, nơi này từng là động phủ của hắn, hắn lưu lại vách đá truyền thừa ở đó, khiến ba trăm năm trước người bắt rắn Chu Tề Vân trở thành đại dược hình người của hắn.

Hứa Ứng cũng nhận được thuật tầm long định vị Nê Hoàn cung tại nơi ấy, từ đó trở thành na sư.

Cũng là hắn lưu lại hai chén nước trà trong động thiên ở Vô Vọng sơn, một chén nước diệt thẳng tay nữ ma tiên bị thần khí Thiên đạo trấn áp tại đó.

“Chủ nhân Nê Hoàn cung chỉ là nhân vật từ ba bốn ngàn năm trước, hắn có thể gặt hái tất cả khách câu cá thật sao?” Hứa Ứng thầm nghĩ.

“Trí tuệ của đạo huynh khuất phục tất cả chúng ta, cho dù là người tâm cao khí ngạo như Lý Tiêu Khách cũng vui vẻ phục tùng đạo huynh.”

Giọng nói của Thanh Bích tiếp tục vang lên: “Ngươi là thủ lĩnh chính đạo, học thức uyên bác, ta không cách nào lĩnh ngộ Hồ Thiên Vấn Tiên kinh, từng thỉnh giáo ngươi. Nếu không có ngươi chỉ điểm, ta không thể sống sót sau khi bị Lý Tiêu Khách trấn áp. Ngươi là nhân tài thông minh tuyệt đỉnh trong thời đại của chúng ta, là người có hy vọng độ kiếp thành tiên nhất.”

Lúc này trên đỉnh núi xuất hiện một bóng người cao lớn, giọng nói như sấm nổ, cười nói: “Thanh Bích, cứ nhắc lại mấy chuyện xưa làm gì?”

Thanh Bích tiên tử buồn bã nói: “Sau khi thoát khỏi trấn áp, ta tới động phủ của ngươi tìm ngươi, nhưng không thấy ngươi. Ta tưởng ngươi đã tọa hóa hay đã chết trong đại thanh tẩy. Ta tưởng tất cả mọi người trong thời đại đó đều đã chết, mãi tới khi ta thấy bóng dáng ngươi ở Vô Vọng sơn. Khi đó Chu Tề Vân đang độ kiếp, ngươi nhân lúc Chu Tề Vân suy yếu sau khi độ kiếp mà ăn thịt hắn. Ta rất kinh ngạc, ngươi có còn là ngươi năm xưa không?”

Giọng nói của cô vẫn rất bình tĩnh: “Ngươi không muốn gặp ta, cứ lảng tránh ta, hành tung bí ẩn. ta đuổi theo ngươi tới Vân Mộng trạch, ngươi lại đuổi theo người khác, thấy ta là lập tức bỏ chạy. Vì sao ngươi cũng lảng tránh ta?”

Chủ nhân Nê Hoàn cung thở dài nói: “Nếu ta nói lương tâm ta hổ thẹn, ngươi có tin không? Ta không muốn để cố nhân năm xưa thấy bộ dạng ăn thịt người của ta.”

Ánh mắt hắn thăm thẳm nhìn về phía thềm đá sau lưng Thanh Bích nói: “Thần tiên bất lão, lại gặp nhau rồi.”

Hứa Ứng bước lên, xuất hiện sau lưng Thanh Bích tiên tử.

Bình Luận (0)
Comment