Ánh mắt chủ nhân Nê Hoàn cung vòng qua Thanh Bích tiên tử, nhìn vào gương mặt Hứa Ứng, cười nói: “Thần tiên bất lão, ta phá giải cục diện tất sát của ngươi, không chỉ có thế ta còn giúp ngươi hoàn thành điều mà ngươi mong muốn. Bây giờ ngươi có thể kê cao gối ngủ, không cần lo chuyện khách câu cá làm hại thiên hạ nữa rồi.”
Hứa Ứng ừ một tiếng, rảo bước đi tới, đứng bên cạnh Thanh Bích tiên tử, cười nói: “Ngươi phá giải thế nào?”
Chủ nhân Nê Hoàn cung xoay người, đi trước dẫn đường nói: “Khi ta nghe chuyện ngươi truyền bá tổ pháp đã biết không ổn, thế là cướp một phần tổ pháp nghiên cứu tỉ mỉ. Ta không tìm được cạm bẫy mà ngươi ẩn giấu. Chiêu này của ngươi là dương mưu, có thể khiến tất cả khách câu cá chúng ta rơi vào chỗ chết. Nếu ta tu luyện tổ pháp, bất luận có cạm bẫy hay không ta cũng phải chết. Một là chết trong tay ngươi, hai là bị khách câu cá khác gặt hái.”
Hứa Ứng và Thanh Bích tiên tử đi theo hắn.
Đương nhiên Thanh Bích tiên tử không lạ lẫm gì với nơi này nhưng Hứa Ứng mới tới đây lần đầu. Chỉ thấy bố trí trong Hồ Thiên tông cực kỳ thanh nhã, nhân số môn phái này không nhiều, đa số lại là nữ giới, dấu ấn đạo tượng trên cung điện hết sức thanh tú.
Nhưng một địa điểm lớn như vậy lại trống rỗng không một bóng người.
Có lẽ ba ngàn năm qua nơi này vốn không có ai, chỉ có sư đồ Thanh Bích sinh sống ở nơi đây. Sau khi sư phụ của Thanh Bích qua đời, chỉ còn cô gái này ở đây.
“Chẳng trách khi đó cô ấy thường hay xuống dưới núi.”
Hứa Ứng liếc mắt nhìn Thanh Bích một cái, thầm nghĩ: “Cô ấy sống một mình trên núi thật quá tịch mịch.”
Chủ nhân Nê Hoàn cung đưa bọn họ tới vân đài, đứng trên vân đài, bên dưới trống rỗng không có thứ gì, Cửu Nghi sơn ở đâu không biết.
Dưới đài có áng mây bồng bềnh, trên đầu là mặt trời mặt trăng như gần trong gang tấc, với tay ra là chạm được vào.
Đây là thần thông không gian, kéo gần khoảng cách giữa vân đài và nhật nguyệt.
“Thằng ngốc sáng tạo ra Hồ Thiên Chứng Đạo kinh đúng là lợi hại.” Hứa Ứng thầm kinh ngạc.
Chủ nhân Nê Hoàn cung tiếp tục nói: “Kế sách của thần tiên bất lão cực kỳ lợi hại. Nếu ta không tu luyện tổ pháp, tương lai sẽ có vô số luyện khí sĩ tinh thông tổ pháp, cắt bỏ động thiên của ta dễ như trở bàn tay, ta vẫn phải chết. Ta thấy tình hình khó mà ứng phó được, khổ sở suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nghĩ ra cách. Nếu ta tu luyện tổ pháp mà ngươi truyền thụ, đầu tiên phải phế bỏ tu vi. Lúc đó ngươi có thể gặt hái ta, những khách câu cá khác không tự phế tu vi cũng có thể gặt hái ta. Nhưng vì sao ta lại không đi theo con đường cũ?”
Hắn mỉm cười, giọng nói vang vọng: “Vì sao ta không thể làm người gặt hái này?”
“Nếu ta tập hợp tiên dược của na tiên hơn bốn vạn năm qua, tập hợp động thiên của bọn họ, thế thì sao ta phải tu luyện tổ pháp? Sao ta phải sợ Thiên kiếp?”
Chủ nhân Nê Hoàn cung nói: “Khi đó tu vi của ta đã chấn động cổ kim, vượt qua tất cả mọi người từ xư tới nay, thậm chí trong tương lai xa xôi cũng không ai có thể có tu vi sánh ngang với ta. Chỉ là Thiên kiếp, chớp mắt là vượt qua thôi.”
Thanh Bích tiên tử sắc mặt ảm đạm.
Từng là người thầy tốt, người bạn hiền, nay không còn tồn tại. Bây giờ trước mặt cô là một con quái vật đáng sợ chỉ biết nghĩ tới mạng sống bản thân, nghĩ tới gặt hái người khác, nghĩ tới phi thăng.
Vị thủ lĩnh chính đạo kia đã hoàn toàn sa đọa.
Cô rất đau lòng.
Sau khi sư phụ chết, cô vốn định ở nơi thanh sơn này tới phút cuối đời, nhưng chủ nhân Nê Hoàn cung dùng thịnh tình mời chào khiến cô rời núi, cố gắng phục hưng luyện khí cùng các anh hùng hào kiệt thời đại đó.
Bọn họ đều là người thông minh nhất trong thời đại của mình, vừa đào bới chân tướng thượng cổ, vừa sửa chữa đạo pháp thần thông, giải mã thiên đạo.
Thời gian không phụ người có lòng, khi bọn họ giải mã những đạo pháp thần thông thời thượng cổ, bọn họ cũng thu được thành tựu bất phàm.
Thanh Bích luôn hết sức tôn kính chủ nhân Nê Hoàn cung. Sau khi sư phụ chết, chủ nhân Nê Hoàn cung là ngọn núi cao trong lòng cô.
Bây giờ ngọn núi này đã sập.
Hứa Ứng vẫn thấy nghi hoặc, dò hỏi: “Thế làm sao ngươi biết tung tích của đám khách câu cá? Mỗi người trong số họ đều cẩn thận che giấu bản thân, ra sức né tránh người khác, không muốn bại lộ thân phận chân thật của mình. Muốn tìm ra họ , muôn vàn khó khăn.”
Chủ nhân Nê Hoàn cung giải thích: “Khi bọn chúng gặt hái na tiên, thu hoạch thành quả, thi thoảng ta cũng tiếp xúc với bọn họ. Ta sẽ ghi nhớ khí tức mỗi người. Thời gian lâu dài, ta đã nhớ được khí tức tất cả bọn họ. Huống chi, ta không chỉ có thế.”
Sau lưng hắn chậm rãi hiện lên một quầng sáng rực rỡ, thậm chí quầng sáng này còn vượt qua mặt trời mặt trăng trên không trung, chính là động thiên na tổ mà Hứa Ứng tìm kiếm bao lâu nay, động thiên Ngọc Trì!
Động thiên Ngọc Trì kết nối với Ngọc Hư cung, là động thiên của na tổ Na Lý.
Hứa Ứng thầm kinh ngạc, trong lúc y và bọn Chu Thiên tử tìm kiếm Thiên thần khắp Chư Thiên Vạn Giới, chỉ e chủ nhân Nê Hoàn cung cũng không nhàn rỗi.
Chủ nhân Nê Hoàn cung cười nói: “Ta tìm được Na Lý đang chữa thương ở cõi âm, hắn bị cường giả Quỷ Khư đánh trọng thương. Hai người bọn họ ai cũng bị thương nặng, bị ta chiếm lợi. Ta đoạt được động thiên này, bản thân chính là na tổ, mỗi kẻ lẻn vào Bỉ Ngạn đánh cắp tiên hỏa đều không thể lừa gạt tai mắt ta.”
Hứa Ứng tán thưởng nói: “Các hạ tâm tư kín kẽ. Đối với ngươi thì nam nhân có nốt ruồi lệ chỉ là loại tôm cá nhãi nhép mà thôi, gần như không đáng để gặt hái, nhưng ngươi vẫn gặt hái hắn. Điều này chứng tỏ đám khách câu cá khác đã bị ngươi gặt hái xong, cho dù là tôm cá nhãi nhép ngươi cũng không buông tha.”
“Nam nhân có nốt ruồi lệ?”
Chủ nhân Nê Hoàn cung thầm giật mình, lập tức hiểu ra: “Nam nhân có nốt ruồi lệ mà ngươi nói chắc là Tào Ngọc? Dưới mắt hắn có một nốt ruồi. Tào đạo hữu là người dẫn đường của ta, hắn còn đi trồng rau hái rau trước ta, vốn ta khinh thường cách làm của hắn cho nên tuyệt giao. Sau này ta mới hiểu vì sao hắn lại thành dân cắt rau hẹ.”
Thanh Bích thất vọng châm chọc: “Vì ngươi cũng trở thành loại người như vậy.”
Chủ nhân Nê Hoàn cung lắc đầu nói: “Thanh Bích đạo hữu, ngươi hiểu lầm ta rồi. Ta hiểu vì sao hắn biến thành người như vậy nhưng ta không trở thành hắn.”
Thanh Bích quả quyết nói: “Ngươi còn đáng sợ hơn hắn! Đổi lại là ta, ta thà trở lại Cửu Nghi sơn bầu bạn với ngôi mộ của sư phụ, sống nốt tuổi già cô đơn chứ tuyệt đối không ăn thịt người!”
Chủ nhân Nê Hoàn cung lắc đầu nói: “Tụ lý càn khôn đại, hồ trung nhật nguyệt trường. Thanh Bích, nhánh của các ngươi tu vi đại thành là tự thành thiên địa, tuổi thọ lâu dài, đâu giống chúng ta? Chúng ta sống rất dễ già, khó mà chặn nổi năm tháng, chẳng bao lâu sau ngươi sẽ phát hiện mình già đi. Huống chi, ăn người đâu phải vì mình.”