“Dù sao đi nữa, chắc chắn trong cơ thể Ngoan Thất có bí tàng Nê Hoàn!”
Trong mắt Hứa Ứng thần thức mờ ảo, vội vàng chạy về phía Ngoan Thất, cao giọng nói: “Tiểu Thất, đừng chữa thương vội, đợi ta một chút! Cái gì, chữa khỏi rồi à? Không sao!”
“Phốc!”
Hứa Ứng đứng từ xa chỉ tay một cái, một luồng kiếm khí đâm vào Tần Nham động, Ngoan Thất lập tức đổ máu.
“Ngươi lại bị thương rồi, sao lại bất cẩn vậy? Tiểu Thất, ngươi vận hành thần thức, cảm ứng năng lượng thần bí là có thể tìm được bí tàng Nê Hoàn của ngươi!”
Ngoan Thất khó khăn lắm mới ngừng thút thít, làm theo lời Hứa Ứng, cảm nhận tỉ mỉ năng lượng thần bí tiến vào cơ thể. Không bao lâu sau, con rắn lớn la lên thất thanh: “Sao trong cơ thể ta cũng có bí tàng Nê Hoàn! Chẳng lẽ...”
Hắn đờ ra như tượng gỗ, miệng lẩm bẩm: “Chẳng lẽ ta thật ra là người? Ta biến hình thành xà yêu?”
Hứa Ứng ngẫm nghĩ một chút, thật sự không đuổi kịp cách tư duy của hắn, bèn thăm dò: “Ngoan Thất, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy thật ra yêu tộc cũng có bí tàng à?”
Ngoan Thất nghe vậy lập tức hiểu ra, nghiêm nghị nói: “Ý ngươi nói đây lại là âm mưu của nhân tộc? Thời đại yêu tộc ta mở đường mở đường văn minh, yêu tộc ta cũng là người chủ đạo văn minh, dạy nhân tộc làm sao mở bí tàng, làm sao tu hành. Về sau nhân tộc dùng nhiều âm mưu quỷ kế lật đổ sự thống trị của yêu tộc, đồng thời làm cho văn mình của chúng ta bị che giấu. Bọn chúng hủy diệt lịch sử yêu tộc ta, phong ấn yêu tộc ta, còn tuyên dương là chỉ nhân loại mới có bí tàng! A Ứng, ngươi đang nói tới đoạn lịch sử đẫm máu của yêu tộc ta đúng không?”
Hứa Ứng suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: “Ta cảm thấy chuyện yêu tộc không biết bí tàng có bí mật gì khác, nhưng chắc chắn không phải bí mật mà ngươi vừa nói. Tiểu Thất, ông cháu ba đời nhà ngươi ở Tần Nham động hơn ba trăm năm, có nghĩ xem năng lượng trong Tần Nham động chữa trị vết thương cho các ngươi từ đâu mà tới không?”
Ngoan Thất không hiểu.
Hứa Ứng cười nói: “Ta dẫn ngươi tới gặp vị tiền bối trong căn nhà đá. Hắn là khởi nguồn của năng lượng thần bí, thậm chí lão tổ tông Chu gia cũng chỉ là học được ảo diệu của bí tàng Nê Hoàn ở chỗ hắn.”
Y dẫn Ngoan Thất trở về Nê Hoàn cung trong Tần Nham động, đi tới trước vách đá, mở vách đá ra.
Ngoan Thất kinh ngạc tới khó tả, y ở Tần Nham động một trăm hai mươi năm nhưng hoàn toàn không biết ở nơi này còn có một căn nhà đá.
“Thật ra tìm tới nơi này rất đơn giản, chỉ cần đi ngược chiều năng lượng thần bí, tìm kiếm khởi nguồn của nó là đến được đây.”
Hứa Ứng nói: “Xương cốt của vị tiền bối kia ở đây... Ơ, xương cốt vị tiền bối kia đâu?”
Hứa Ứng trợn tròn hai mắt, tìm tới tìm lui trong căn nhà đá. Rõ ràng lần trước y tới đây còn thấy bộ xương cốt kia tọa hóa tại đây, không ngờ lần này đến thì xương cốt lại không cánh mà bay!
Trên trán y đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, nhanh chóng nghĩ tới hai khả năng: “Hoặc là lão tổ Chu gia đã tới nơi này, hoặc là bộ xương cốt đó tự bỏ đi!”
Ngoan Thất cười nói: “A Ứng, chuyện này đơn giản thôi, lực lượng thần bí trong Tần Nham động vẫn còn chứng tỏ bộ xương cốt đó vẫn còn trong động, chỉ không biết nó ở đâu thôi. Chúng ta chỉ tìm kiếm ngược chiều luồng năng lượng thần bí đó là có thể thấy hắn.”
Hắn nhìn vết thương của mình, chỉ thấy vết thương đã khép miệng, lại nhìn bắp đùi Hứa Ứng, định cắn một cái, thế nhưng nghĩ tới chuyện chắc chắn mình không đánh được Hứa Ứng, bèn cắn răng mở lại vết thương đã khép.
Hứa Ứng vốn định cho hắn phát nữa, thấy hắn tự mở vết thương lại thấy hết sức kính nể, nói: “Tiểu Thất, sao ngươi phải làm vậy? Để ta giúp ngươi là được.”
“Ngươi ra tay không biết phân nặng nhẹ, ta tự làm cho nó yên tâm.”
Nói xong Ngoan Thất điều động thần thức, đi ngược chiều, tìm kiếm khởi nguồn của năng lượng thần bí. Quả chuông lơ lửng phía sau hắn, dùng tiếng chuông ổn định thần thức của hắn, giúp hắn một tay.
Một lát sau, Ngoan Thất nói: “Ơ, sao ta lại trở về, kỳ quái kỳ quái! Ta còn tưởng mình đã đi qua vô số thời không, đi tới thế giới khác, không ngờ lại đi lòng vòng trở lại nơi này!”
Hứa Ứng căng thẳng hẳn lên, chỉ nghe Ngoan Thất nói tiếp: “Khởi nguồn của nó ở dưới nước, ta đang đi theo nó... nước rất sâu, rất lạnh, vẫn đang lặn xuống... vẫn đang lặn xuống, bốn phía đã không có ánh sáng gì... sâu quá, vẫn đang lặn, đợi đã, chạm đáy rồi! Hình như ta đụng phải cái gì đó, bóng loáng, rất lớn, bên rìa có răng cưa, như cái vỏ sò khổng lồ...”
Hứa Ứng và quả chuông đều ngơ ngác, hiển nhiên thứ mà Ngoan Thất dùng thần thức tìm thấy không phải bộ xương trắng trong hang đá.
“Rất lớn, cái thứ như vỏ sò này là gì?”
Hứa Ứng vừa nghĩ tới đây, lại nghe Ngoan Thất nói tiếp: “Thứ này còn lớn hơn cái bàn, rộng khoảng hai ba trượng, răng cưa rất sắc bén... Đợi đã, bên dưới còn có một thứ tương tự, trồng lên cái này, cũng rất to, rất bóng. Ơ, bên cạnh còn có cái nữa...”
Hứa Ứng khẽ cau mày, suy nghĩ xem rốt cuộc là thứ gì, đột nhiên ánh mắt rơi vào người Ngoan Thất.
Y chăm chú quan sát lớp vảy của Ngoan Thất, Ngoan Thất dài tới hơn mười trượng, mỗi cái vảy đều to bằng miệng chén, xếp thành từng tầng, trải rộng khắp người, chỉ có sừng rồng trên đỉnh đầu là không mọc vảy.
“Thứ Ngoan Thất tìm thấy rất giống vảy... chính là vảy!”
Hứa Ứng sởn cả tóc gáy, vội vàng hét lớn: “Ngài chuông, mau kéo thần thức của Ngoan Thất về! Dưới đáy Tần Nham động cất giấu một con quái vật khổng lồ!”
Quả chuông không cần suy nghĩ, lập tức tạo ra một tiếng chuông ngân, tiếng chuông như làn sóng nhanh chóng truyền tới đáy động, đuổi theo thần thức Ngoan Thất, mang thần thức của hắn về.
Ngay khoảnh khắc tiếng chuông chạm vào thần thức của Ngoan Thất, nó còn chạm vào một thứ gì khác. Quả chuông dựa vào tiếng vang lập tức ‘thấy được’ bề ngoài của thứ đó.
Đó là lớp vảy khổng lồ hết sức chỉnh tề, ngoài rìa mỗi tấm vảy có hình răng cưa, cực kỳ sắc bén, vảy rộng khoảng hai trượng sáu đến hai trượng bảy, đến một vị trí thì vảy đột nhiên nhỏ đi.
Còn nơi vảy biến mất còn có một con mắt lớn hơn cái vảy tới mười lần, đang chăm chú quan sát Ngoan Thất, như đang muốn xem xem rốt cuộc con vật nhỏ này định làm cái gì!
“Đi mau!”
Quả chuông mang thần thức của Ngoan Thất về, tiếng chuông lập tức ngân vang, kêu lên: “Gã to xác dưới đáy hang tỉnh rồi!”
Thần thức của Ngoan Thất trở về thân thể nhưng vẫn chưa hết sợ hãi, nói liến thoắng: “Nhà của ta còn cất rất nhiều sách...”
Quả chuông nhanh chân nhảy vào sau ót Ngoan Thất trước, kêu to: “Nhà của ngươi sắp mất đến nơi rồi, còn để ý tới sách vở nữa à? A Ứng, chạy mau!”
Hứa Ứng lập tức sải bước lao ra khỏi Nê Hoàn cung, Ngoan Thất cũng chẳng nghĩ ngợi gì tiếp, chạy theo Ngoan Thất. Bọn họ đi qua cái ao trước cung, chỉ thấy nước trong ao đột nhiên dâng cao, mặt nước nổi gợn sóng, cứ như có quái vật khổng lồ sắp thò đầu ra khỏi ao.
Khi Hứa Ứng và Ngoan Thất chạy khỏi ao, mực nước đã vượt quá Nê Hoàn, sắp lên tới đỉnh. Nước ao dâng lên kịch liệt, tạo thành sóng lớn ập tới sau lưng bọn họ. Hứa Ứng và Ngoan Thất chỉ cảm thấy gió thổi vù vù, đuổi theo bước chân bọn họ.
Còn sau lưng bọn họ, toàn bộ hành lang liên tục vỡ nát.
Con quái vật khổng lồ đang từ dưới đáy nước trồi lên!
Hứa Ứng và Ngoan Thất lao đi lên cây cầu đá, chỉ nghe dưới đáy ao có tiếng gào trầm trầm dai dẳng, tần suất rất thấp nhưng khiến lục phủ ngũ tạng của bọn họ đều chấn động!
Bọn họ chạy dọc cây cầu đá, nhưng chẳng bao lâu sau đã thấy dưới cầu có một thân thể khổng lồ đang trườn qua, cách bọn họ càng ngày càng gần, thân thể càng ngày càng rõ.
“Nhảy!” Hứa Ứng lớn tiếng quát.
Một người một rắn tung người nhảy về phía trước, chui xuống dưới nước, nhanh chóng bơi qua khe hở lớn.
Sau lưng họ, sóng nước dâng trào nhấn chìm toàn bộ Tần Nham động, tiếp đó khe hở sau lưng họ nổ tung, Vô Vọng sơn cũng chấn động kịch liệt. Dường như khi con quái vật khổng lồ bơi trong làn nước đã vô tình va vào ngọn núi, khiến ngọn núi đung đưa chấn động.
Hứa Ứng và Ngoan Thất đầu óc trống rỗng, chỉ biết ra sức bơi về phía trước. Ngoan Thất vốn là rắn, tốc độ dưới nước cực nhanh, Hứa Ứng lại thi triển [Ba Xà chân tu] vừa học, dùng thần thông điều động sức nước, tốc độ không hề kém hơn Ngoan Thất!