Nhưng sau lưng bọn họ, mặt nước trong Tần Nham động đang không ngừng dâng lên, có thứ gì đó khổng lồ va nát vách đá, náu mình trong nước, nhanh chóng bơi về phía bọn họ.
Từ khi cõi âm xâm lấn, nhiều nơi đã biến đổi, Vô Vọng sơn cao lên, Tần Nham động cũng trở nên rộng rãi hơn hẳn. Nhưng con quái vật khổng lồ này còn to lớn hơn cả Tần Nham động, khiến hang núi bị xô đẩy tới mức tan vỡ, bị ép rộng ra, lớp thạch nhũ trên đỉnh cũng liên tục vỡ nát.
Trong đầu Hứa Ứng, quả chuông hô to: “Có lẽ dưới đáy ao mới là chủ nhân Nê Hoàn cung thật sự, bộ xương trắng kia là thứ hắn dùng để che dấu tai mắt người khác! Hắn còn to lớn hơn nhiều so với cái kẻ ta trấn áp trong giếng! Nhanh nữa lên, cứ chạy thẳng đi!”
Dưới Vô Vọng sơn, lão già mặt u sầu thở dài, ngẩng đầu nhìn lên núi.
“Lần này cho dù phải bóp mũi đổ vào, ta cũng sẽ rót hết mười bát trà này.” Lão hạ giọng nói.
Đột nhiên lão già u sầu lộ vẻ kinh ngạc, nhìn sang một hướng khác của quả núi. Chỉ thấy ở đằng đó có Thứ sử Vĩnh châu Chu Hành dẫn theo đông đảo cao thủ khí tức bất phàm đi tới.
Chu Hành thân phận cao quý, là Tiết độ sứ trấn thủ một phương, nhưng giờ phút này chỉ có thể đi bộ.
Hắn vừa to vừa béo, chiều ngang phải bằng ba người, bụng phệ, đi đường là vừa đi vừa hổn hển, nhưng lúc này lại chẳng dám thở mạnh một cái, gương mặt vẫn treo nụ cười, cẩn thận từng chút một đi trước dẫn đường.
Hắn thần thông quảng đại, có thể trốn thoát dưới tay na tiên áo trắng truy sát, chỉ cần thi triển thần thông là có thể phi thiên độn địa, nhưng bây giờ hắn không dám sử dụng bất cứ thần thông nào.
Tất cả đều là vì, người kia không ngồi xe ngựa, cũng không thi triển thần thông bay lượn.
Cho dù là hoàng đế đương triều cũng không khiến hắn cẩn thận như vậy, người khiến hắn làm vậy chỉ có một! Đó chính là lão tổ tông của Chu gia.
Lão tổ tông Chu gia là một thiếu niên, tóc đen mà lông mày bạc trắng, giữa hai hàng lông mày vẫn giữ nguyên vẻ khí khái, chẳng giống như đã ba bốn trăm tuổi.
Lão già mặt u sầu nhìn từ xa thấy hắn, lập tức bị hắn phát hiện ra, hai ánh mắt hai người giao nhau, sắc mặt lão già u sầu càng sầu thảm, không đi về phía Tần Nham động.
Một lát sau, đám người Chu gia đi tới, chỉ thấy dưới vách núi Vô Vọng sơn có một lão già đang ngồi nghiêm chỉnh, trước mặt bày một cái bàn, hai cái ghế, một bình trà, hai chén trà.
Thứ sử Chu Hành đang định đi tới dò hỏi thì phía sau lại vang lên một giọng nói ôn hòa: “Hành nhi, lui ra đi, là cố nhân của ta.”
Thứ sử Chu Hành căng thẳng, thầm nghĩ: “Cố nhân của lão tổ tông?”
Thiếu niên bạch mi nói: “Các ngươi tới Tần Nham động mời Hứa công tử xuống núi, ta tới gặp cố nhân.”
Mọi người nghe lệnh, nhanh chóng rảo bước chạy lên Tần Nham động.
Còn thiếu niên bạch mi lại bước tới, đi đến trước mặt lão già u sầu rồi ngồi xuống, nhấc ấm trà, mở nắp ấm ra xem thử, xách ấm rót cho lão già u sầu một chén nhưng không rót cho mình.
“Trong ấm trà là Mạnh Bà thang. Thế nhân đều biết năm xưa ta gặp phải một đại kiếp nạn, suýt nữa phải trốn vào Vọng Hương Đài tránh kiếp, sau đó dựa vào tài năng và trí tuệ nghĩ ra phương pháp phá giải nên không vào Vọng Hương Đài. Bọn họ không ngờ là, năm xưa ta bị ép tới mức không còn cách nào, đúng là đã tới Vọng Hương Đài.”
Thiếu niên bạch mi khẽ mỉm cười nói: “Năm xưa ta ở trong Vọng Hương Đài, tìm hiểu thấu đáo sinh tử huyền cơ, nhưng không cách nào rời khỏi Vọng Hương Đài. Sau đó ta gặp các hạ, đi theo dấu chân các hạ nên mới ra được khỏi Vọng Hương Đài, không chết ở nơi đó.”
Lão gia u sầu mặt ủ mày chau nói: “Chu tiểu hữu có phúc duyên dồi dào, định lực kinh người, đạo tâm cao vời vợi, ngươi là một trong số ít người không bị Mạnh Bà thang mê hoặc. Ngươi không uống Mạnh Bà thang đã đi khỏi cầu Nại Hà.”
Thiếu niên bạch mi cười nói: “Lần trước gặp được các hạ, các hạ đã xin trà trên cầu Nại Hà. Còn lần này gặp lại các hạ, trong ấm trà của các hạ vẫn là Mạnh Bà thang. Rốt cuộc là chuyện gì khiến cho các hạ liên tục đi xin trà như vậy?”
Lão già mặt u sầu nói: “Một chuyện nhỏ mà thôi. Chu tiểu hữu gióng trống khua chiêng tới vùng đất mới này là vì sao?”
Thiếu niên bạch mi cười nói: “Một chuyện nhỏ mà thôi.”
Lão già mặt u sầu thở dài: “Nhỏ thế nào được? Tuổi thọ của ngươi đã sắp hết, sao lại là chuyện nhỏ được?”
Hai người nhìn nhau.
Trong Tần Nham động, na sư Chu gia đi trước dò đường hô to: “Đại nhân, tội phạm Hứa Ứng và một con rắn lớn đang lao về phía chúng ta!”
Chu Hành cười nói: “Một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch, chỉ dễ như trở bàn tay thôi mà! Các ngươi đi ra, để ta bắt hắn!”
Sau lưng hắn, các cao thủ cái gì ai nấy tản ra.
Chu Hành nín thở ngưng thần, quả nhiên thấy Hứa Ứng và Ngoan Thất đang chạy như điên về phía này. Chu Hành tinh thần chấn động, đang định ra tay, lại đột nhiên chứng kiến sau lưng Hứa Ứng có dòng nước hồng thủy cuồn cuộn phủ kín cả Tần Nham động, dường như trong nước có con quái vật khổng lồ, va đụng tới mức Tần Nham động không ngừng sụp đổ.
Quái vật trong nước còn khổng lồ hơn cả Tần Nham động, va một cái mà ngọn núi lung lay rạn nứt, khí tức tỏa ra ép tan khí thế của Chu Hành, khiến y có cảm giác cực kỳ khủng khiếp, như Thái sơn đè xuống phá nát đạo tâm!
Chu Hành không hề nghĩ ngợi, xoay người bỏ trốn, không ai có thể tưởng tượng được một vị Thứ sử ăn tới mức não cũng bụng phệ, thời khắc này lại có thể chạy trốn nhanh như vậy.
Nhưng ngay sau đó, đám người của Chu gia cũng chạy thục mạng theo Chu Hành, lao thẳng ra phía ngoài!
Thiếu niên bạch mi đang ngồi đối diện với lão già mặt u sầu, đột nhiên nghe một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, chỉ thấy Tần Nham động nổ tung, Vô Vọng sơn rung chuyển kịch liệt,từng bóng người lao thẳng từ trong Tần Nham động ra, bị sóng khí cuồn cuộn hất lên không trung.
Tiếp đó ngọn núi nứt ra, nước lũ tuôn trào từ trong núi, một tiếng rống cất lên, vang vọng tận mây xanh, lại thấy phía trước Tần Nham động có một ngọn núi mọc ra.
Đám người Hứa Ứng, Chu Hành hạ xuống đất, vội vàng thoát thân, bọn họ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một ngọn núi đang lao về phía họ, Đó là con quái vật di chuyển dưới đất, ngọn núi có lẽ là vây lưng của nó!
Khóe mắt tiên nhân bạch mi giật một cái, đột nhiên đứng thẳng dậy, hạ xuống phía sau mọi người, phía trước vây lưng, cao giọng nói: “Vũ Bà, ngươi bảo vệ Hứa công tử rời khỏi nơi đây, để ta gặp gỡ con quái vật khổng lồ này!”
Trong đám người đang bỏ chạy, có một bà lão thân hình lọm khọm tuổi cao sức yếu, nghe vậy cười hì hì, bay người lên trên, đuổi theo hướng Hứa Ứng đang chạy trốn, cười nói: “Hứa công tử, Chu gia chúng ta không có ác ý!”
Bà ta lấy từ trong tay áo ra một tấm khăn lụa, cánh tay run run tung lên, chỉ thấy khăn lụa bay thẳng về phía Hứa Ứng, càng ngày càng lớn, phạm vi bao phủ càng lúc càng rộng, bọc cả trăm mẫu núi rừng.
Hứa Ứng chạy như điên dưới tấm khăn lụa, vắt chân lên cổ, chỉ thấy cây cối núi đá xung quanh nhanh chóng hóa to.
Y lập tức hiểu ra, không phải cây cối núi đá hóa lớn mà là bản thân đang nhanh chóng thu nhỏ!
“Na thuật của Chu gia, Tát Đậu Thành Binh chẳng qua là cách dùng ngược của loại pháp thuật này! Bà lão của Chu gia kia rất mạnh!”
Thân thể Hứa Ứng nhanh chóng thu nhỏ đến mức bé bằng hạt đậu, hòn đá chỉ sải bước là qua lại hóa thành núi cao vạn trượng, bụi cây có thể nhảy sang cũng biến thành gốc cây khổng lồ trực tiếp hần thoại!
Thiếu niên bạch mi nhìn ngọn núi lao tới, mỉm cười nói: “Nên gọi ngươi là sư phụ mới đúng? Năm xưa ta vào căn nhà đá, còn dập đầu với bộ xương của ngươi nữa!”